Bầu Trời Đêm

“Đừng nhìn tôi như thế, nếu tâm tình tốt sẽ chuyển sang thứ khác.” Thời điểm Sở Tư xách theo pháo ống ra cửa, anh thoải mái như thể vừa uống trà chiều vừa chuẩn bị ra ngoài dắt chó đi dạo.

Cây lau nhà không quá tin: “Chẳng hạn?”

“Tên lửa hạng nhẹ PA?” Sở Tư đáp thật sự tùy ý.

Cây lau nhà nhịn không được hỏi: “Có gì khác sao?”

Sở Tư giơ tay nhấn một công tắc bên ngoài cửa phòng lưu trữ, trả lời: “Đường bay thanh lịch và trông nhẹ nhàng hơn.”

Cây lau nhà: “Như anh hình dung thì tên lửa PA có thể thổi bay toàn bộ khu rừng tuyết tùng thành tro tàn …”

“Đúng rồi đó.”

Cây lau mấp máy miệng: Tin một kẻ ác! Còn đem lòng tin này cho tổ tông nói phét này thì tôi chính là đồ ngu!

Kế hoạch ban đầu của gã rất khá —— Sở Tư một hai phải đi khiêu khích kẻ không cần mạng kia, gã cũng không muốn ngăn lại, dù sao cũng không muốn chết!

Nhưng gã mới vừa lùi về khoang thuyền liền nghe thấy một âm thanh điện tử không ngừng phát ra từ toàn bộ phòng lưu trữ: “Hệ thống khóa phòng được bật, thiết bị tự hủy được kích hoạt, đếm ngược 10 giây, 10 ——”

“Cái gì nữa đây?!” Cây lau nhà giật mình.

Tiếng Sở Tư theo bước chân anh càng đi càng xa, “Con người tôi có lòng nghi ngờ tương đối lớn, không yên tâm để người lạ giữ nhà. Đừng lo, anh chú ý một chút phòng sẽ không nổ được đâu.

Cây lau nhà như cá chép lộn nhào xoay người nhảy dựng lên, bế cây lau nhà nhỏ chạy ra khỏi cửa, còn không quên mang theo hộp nút bịt tai cách âm kia, “Không, không, không, không, tôi đổi ý rồi. Tôi chết với anh là được chứ gì, không giữ cửa đâu!!!”

Một lớn một nhỏ khó khăn chạy ra ngoài, cánh cửa đằng sau họ tự động khóa.

Cây lau nhà xanh mặt, ba bước thành hai bước chạy lên cầu thang. Khi đến cửa biệt thự, Sở Tư đang lấy ra một cặp kính từ ngăn kéo tủ cạnh cửa.

“Anh cũng đi à?” Sở Tư đeo kính mắt bước lên cầu thang ngoài cửa, đi thẳng lên sân thượng tầng ba.

Toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, giống như không lo lắng tên khủng bố trong lòng mang bất mãn chuẩn bị bạo loạn.

Cây lau nhà cùng cây lau nhà nhỏ mở máy thay thế không khí, sắc mặt như tang mất cha mất mẹ, “Đi, biết đâu anh không vui lại thổi bay chúng tôi luôn thì sao.”

“Xin lỗi, tôi chỉ không thích nhìn người khác nằm dài ra đấy, đặc biệt là khi tôi phải đứng làm việc.” Sở Tư đứng trên mép sân thượng, một bên tháo cái túi màu đen bên ngoài bệ phóng tên lửa, một bên nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Người này là một tên khốn không hơn không kém. Mỗi khi nói mấy câu uy hiếp, anh sẽ thêm một số từ trang trí như “Xin lỗi”, “Làm phiền”, “Thật đáng tiếc”, “Ngại quá”. Đôi khi nói cùng với một nụ cười nhẹ, như thể anh thật sự cảm thấy uy hiếp người thực không thỏa đáng.

Trước đây, những người già của Tòa nhà An ninh luôn bị hắn làm cho tức đến hộc máu, ở phòng hội nghị thẳng thắn dậm chân.

Thế cho nên phụ tá của anh đều không đành lòng nhìn như vậy, thỉnh thoảng không thể không hỏi: “Bọn họ đi giày nhỏ cho ngài sao?”(*)

(*) Cho đi giàu nhỏ: đâm sau lưng

Sở Tư luôn sẽ trả lời một câu: “Ai biết được, cậu có nghĩ trong mắt bọn họ luôn có chút chột dạ không? Biết đâu gạt tôi làm không ít chuyện xấu.”

Giọng điệu của anh luôn nửa thật nửa giả, làm người khác không rõ là nói giỡn hay nói thật, cho nên khi hỏi nghe được câu trả lời như vậy vài lần, liền thức thời không hỏi nữa.

“Được rồi, tốt, từ nay về sau để anh định đoạt.” Cây lau nhà bị anh làm cho giật mình, gã trung thành với khuôn mặt như cắn thuốc chuột.

Từ góc nhìn của họ, nhìn thấy một bóng đen gọn gàng đứng ở góc giữa rừng tuyết tùng, gần rìa mảnh vỡ, cách bức tường trong sân biệt thự 50 đến 60 mét, có một đống đồ vật không rõ nguồn gốc dưới chân hắn, bên ngoài chỗ đó là một khoảng trống vắng.

“Ôi ôi! Lều của tôi!” Cây lau nhà theo bản năng chỉ vào đống vật chồng chất kêu một tiếng.

Nói xong gã mới nhớ ra, ngón tay đang chỉ tên tội phạm vượt ngục.

Đột nhiên ngậm miệng, im lặng rút ngón tay về, ôm lấy Cây lau nhà nhỏ, ngồi xổm xuống, che mặt mặt lại.

Sở Tư tiếc nuối nói: “Có lẽ anh phải nói lời tạm biệt với cái lều của mình rồi.”

Giọng anh không lớn, nhưng thính lực của bóng đen kia rất tốt. Sau khi bắt được giọng nói quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chuẩn xác khóa trên người Sở Tư.

“Quan chỉ huy thân yêu của tôi, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà ra ngoài rồi.” Hắn một chân đạp lên chiếc camera giám sát hơi nhô lên trên mặt đất, đầu gối hơi cong, ngược lại trông chân càng càng dài hơn. Hắn ngẩng đầu, bày một tư thế  chán muốn chết, giọng lúc nói chuyện mang theo một chút ý cười, chỉ là không rõ cười cái gì.

“Tát Ách · Dương, lâu rồi không gặp.” Sở Tư thậm chí còn giơ tay trái về phía hắn, như thể anh đang thực sự chào hỏi.

“Đúng là lâu rồi không gặp, nếu khi gọi tôi không gọi kèm cả họ, tôi sẽ càng cao hứng hơn chút.” Tát Ách híp mắt nhìn anh, dường như đang nghiêm túc đánh giá cái gì đó. Một lúc sau, hắn bất chợt mỉm cười nói: “Đúng rồi, tôi nhớ anh lắm đó.”

Cây lau nhà: “……”

Theo lý thuyết trưởng quan chính phủ và tội phạm vượt Thái Không Giam Ngục, thấy thế nào cũng là quan hệ đối địch, phải không? Tại sao tội phạm vượt ngục này lại mở miệng ra thì “Thân ái”, ngậm miệng lại thì “Nhớ anh lắm đó”, đây có phải là cố ý không? Chắn chắn là cố ý đúng không?

Cây lau nhà đột nhiên không yên tâm, trộm nhìn Sở Tư, nhưng viễn cảnh không rõ ràng, gã chỉ có thể nhìn thấy cằm của Sở Tư, không thể thấy biểu cảm của anh.

Cách nói chuyện của Tát Ách, Sở Tư tựa hồ sớm thành thói quen, anh có thể thích nghi được, không những không tỏ ra khó chịu với câu “Tôi nhớ anh lắm đó” kia, thậm chí còn ôn nhu trả lời đối phương một câu.

Anh nói: “Nếu anh ngồi trong tù, có lẽ tôi có thể thử cố gắng nghĩ về anh.”

Lòng bàn chân Cây lau nhà như bị bôi trơn, gần như muốn rơi từ trên sân thượng xuống: Mẹ ơi, cứu mạng…..

Tát Ách giống như đã quen với câu trả lời như vậy, cũng hoàn toàn không để ý. Hắn nhún vai, nhìn xung quanh, nghiêm túc hỏi Sở Tư: “Ở chỗ mảnh vỡ lớn như thế này, anh không cảm thấy nhàm chán sao? Thân ái, chúng ta thương lượng một chút, cho tôi một góc đi?”

Cây lau nhà: “……” Nơi này còn có người sống ngươi nhìn không thấy sao???

Sở Tư nhún vai, “Thật đáng tiếc, tôi không cảm thấy nhàm chán.”

Tát Ách, “Vậy đổi cái khác đi, siêu tín hiệu vũ trụ không quá thích tôi, toàn ngăn tôi gửi tin nhắn cho anh không à.”

Sở Tư, “Cám ơn trời đất, vừa vặn có thể trả tôi sự thanh tĩnh.”

Tát Ách mỉm cười, “Đổi cái khác, tôi rất thích biệt thự này?”

Sở Tư cũng cười, “Tôi khuyên anh không nên thèm muốn bất động sản của người khác.”

Tát Ách rốt cuộc không nói đông nói tây nữa, hắn lười nhác mở rộng cánh tay, “Tôi không một xu dính túi, vô gia cư, nghèo rớt mồng tơi, với lại sắp chết đói đến nơi rồi.”

Khi hắn nói, đột nhiên liếm môi dưới hơi nứt nẻ của mình, nói thêm, “Người ngồi xổm bên cạnh anh trông mập gầy vừa vặn, nếu anh có khẩu vị khác…”

Cây lau nhà như cha mẹ chết: “…………………………” Uây —— Anh lúc này mới thấy tôi hả.

Gã vội vàng quay đầu, hỏi Sở Tư: “Hắn đang đùa à?”

Sở Tư liếc mắt nhìn gã, nói: “Tôi không chắc.”

Cây lau nhà quay đầu lại, hướng lầu chạy trốn, bị một chân Sở Tư chống giữ lại.

“Tôi nghĩ hắn giống như có bệnh.” Cây lau nhà nói với cái cổ cứng đờ.

Sở Tư coi đó là điều hiển nhiên: “Nếu không, làm sao hắn ta có thể ở Thái Không Giam Ngục chứ.”

Rất kỳ quái, mảnh vỡ được lớp bảo vệ của Long Trụ vẫn có gió. Cơn gió vũ trụ phía sau hai người bay qua, quét lưng Cây lau nhà, da gà toàn thân nổi hết lên.

Những bụi cây trong sân sau biệt thự bị gió thổi xào xạc, bọn Sở Tư lại không chú ý tới.

Trước mặt có một bệnh tâm thần, ai còn dám để lực chú ý ở chỗ khác.

“Thân ái, anh nghĩ thế nào?” Tát Ách hỏi, như thể hắn nói thực sự hợp lý.

Sở Tư thản nhiên mở miệng “Nếu anh tự bóc vết sẹo, tôi lại cự tuyệt anh chẳng phải là quá tàn nhẫn sao.”

Ngón tay Tát Ách câu lấy mặt nạ bảo hộ treo lỏng lẻo bên hông. Mỗi khi Sở Tư mở miệng nói chuyện, hắn đều sẽ thể hiện sự kiên nhẫn tuyệt vời. Vào lúc đó, hắn trông giống như một con thú vừa bị săn đuổi, lười biếng, thậm chí còn cho người khác một loại ảo giác “Thật ra cũng không nguy hiểm như vậy”.

Mặt Sở Tư không đổi sắc nói: “Thành thật mà nói, tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh.”

Tát Ách thể hiện một ít hứng thú, đứng thẳng thân thể: “Quà sao? Quà gì vậy?”

Ngồi xổm trên mặt đất cây lau nhà rên rỉ một tiếng, yên lặng bưng kín mắt.

Tát Ách cười lui về phía sau một bước, giang hai cánh tay, giọng điệu lười biếng vẫn không thay đổi, “Đến đi, tôi nhắm mắt lại.”

Tay phải Sở Tư xách bệ phóng gắn tên lửa R-72 chính xác như đặt ngôi cao đẹp trên lan can, dứt khoát lưu loát nhắm chuẩn, bóp cò.

Tiếng đạn pháo lao về phía trước như những con chó hoang xổ lồng, thổi tung đầy trời hoa.

Mảnh đất ở rìa, rất mỏng, bị một tên lửa bắn phá, lập tức vỡ ra. Tính cả cái lều bỏ hoang của Cây lau nhà, khoảng 10 mét, một trận tiếng sụp đất vang lên.

“Như anh mong muốn, chia cho anh một góc, không cần cảm ơn,” Sở Tư nói.

Tát Ách đứng trên mặt đất vỡ nát, trở thành một con cá voi trên hòn đảo bị cô lập: “…..”

Sở Tư còn chưa kịp dỡ hoả tiễn, lại chọc tức hắn hai câu, lại một trận tiếng sụp đất bị đạn oanh tạc vang lên.

Toàn bộ mảnh vỡ nhỏ hành tinh đột nhiên chấn động, Cây lau nhà lớn nhỏ trực tiếp quỳ xuống đất.

Cây lau nhà bảo vệ đứa bé trong lòng ngực trước sự kinh hoàng, rung chuyển của mặt đất, hét lên: “Là anh bắn một phát nữa đúng không?! Anh bắn ngược hướng hả?!”

Sở Tư bất ngờ kéo gã đến mép sân thượng: “Không phải tôi!”

Nói xong, anh đá hai người ra khỏi mép, tự nhảy xuống.

“Còn ai nữa! Này mẹ nó là lầu ba đó ——!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui