Bầu Trời Elderland

Sự lạ, thường kèm theo biến hóa.

Người vô duyên vô cớ tốt với người khác ắt có mục đích riêng. Tốt xấu khó phân.

Năm đó, Norvin không hiểu lời mời của người đồng liêu có nghĩa gì. Mà sau đó, ông càng không quan tâm, vì tâm tư của ông đã đặt hết vào người phụ nữ kia.

Huống hồ, ông còn là một người khá trì độn, chỉ cảnh giác khi có biến, mà khi đó thì đã muộn rồi.

Ông là một học giả học rộng tài cao, nhưng lại không phải người nhanh nhạy.

- Điều ngài nói không phải thật, không phải thật...

Norvin bối rối vò đầu bứt tai. Ông đang nghi ngờ, hoặc chỉ đơn giản muốn trốn tránh sự thật tàn khốc.

- Tin hay không tùy ông. - Chillion lơ đễnh nói. - Ta cũng không mong đây là sự thật, nhưng ông giải thích những chuyện đã xảy ra thế nào đây?

Norvin trầm mặc, Chillion tiếp tục dụ dỗ.

- Ta nghĩ, mấy năm gần đây, ông đã lãng quên nhiều chuyện. Vì ông sợ rằng nếu chấp nhận, niềm tin của ông sẽ tan mất. Cũng vì có cái cớ này, chuyện ông không muốn nghĩ cứ chồng lên ngày một nhiều.

- Thực ra, có những chuyện ông không nhất thiết phải chấp nhận, mà chỉ cần thay đổi góc nhìn.

Chillion mỉm cười, như một người bạn chân thành đang lựa lời an ủi.

- Ta nghĩ ông có thể làm được.

Norvin ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp.

- Hiện tại tôi tin lời ngài.

- Ồ?

- Tôi tin lời ngài nói lúc cứu tôi.

- Câu nào? - Chillion còn tưởng đối phương đã thông suốt, thì ra ông ta có ý khác.

- "Ta cũng biết rất nhiều, có vẻ ông vô dụng rồi", nghĩ lại thì, ngài nói không sai. - Norvin tự giễu. - Tôi thực sự vô dụng.

- Trí nhớ của ông không tệ. - Chillion khoát tay, không để ý câu tự hạ thấp mình của ông. - Ít nhất ta đã quên mình từng nói câu này.

- Nói chung, cảm tạ ngài, đại nhân!

Norvin đứng trước mặt Chillion, cung kính vái một cái.

Chillion cảm thấy thú vị, mình đang không ngừng dụ dỗ, lừa gạt đối phương, đổi lại là một câu cảm ơn này. Chuyện nực cười như vậy ít khi xảy ra lắm.

- Bây giờ ông đã hiểu điều tôi nói nói chưa?

Chillion ra hiệu cho ông ngồi xuống, mỉm cười hỏi han.

- Người có thể giúp tôi chỉ có đại hoàng tử, đúng không? Đại nhân! - Norvin bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, trong giọng nói mang theo mấy phần thỉnh giáo.

- Ồ... - Chillion ngạc nhiên thốt lên. - Ta còn tưởng ông chưa nghĩ ra, không ngờ đã thông suốt rồi.

- Để ngài cười chê rồi. - Norvin hổ thẹn nói.

- Vậy nói xem ông đã ngộ ra điều gì, ta cũng muốn biết.

- Thực ra cũng không có gì phức tạp, ngược lại rất đơn giản, chỉ tôi vẫn luôn lơ là, nên tình hình mới bết bát như vậy. - Norvin thở dài. - Nếu như tôi có năng lực được đại hoàng tử coi trọng, xin ngài ấy giúp tôi cũng không có gì khó. Trước đây tôi đã có cơ hội này, nhưng...

- Nhưng ông đặt hết tâm tư vào Brileen, nên không nghĩ ra được gì hết!

Chillion tiếp lời, thản nhiên cười cợt.

- Ai... - Norvin ảm đạm cười khổ. - Tôi chỉ lo cho bản thân mình, không nghĩ cách cứu Brileen. Bây giờ nghĩ lại, tôi đã quá ích kỷ rồi.

- Không nên tự trách, nghĩ được thông suốt rồi, chưa chắc đã không có cách cứu vãn.

- Nhưng mà...

Chillion hiểu ông ta đang nghĩ gì, không khỏi mỉm cười nói.

- Yên tâm, tạm thời ta chưa có ý định rời khỏi vương đô, ta có thể cho ông một năm.

Nhận được sự đảm bảo từ Chillion, Norvin không khỏi mừng rỡ, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, ông lại thấy ủ rũ.

- Nhưng bây giờ làm sao để đại hoàng tử trọng dụng tôi đây?

- Rất đơn giản. - Chillion xoay tròn một đồng ginna trong tay, tự đắc nói. - Ông chỉ cần kể lại hết những chuyện đám đòi nợ thuê kia ép ông làm hôm nay với đại hoàng tử là được.

- Chuyện này...

- Yên tâm, ta nghĩ đại hoàng tử sẽ không trách tội ông. Thái độ thà chết không làm của ông tất hữu dụng với ngài ấy. Chỉ ông thành khẩn hối cải, là có thể khiến đại hoàng tử vừa ý. Dù sao trước đây cũng ngài ấy phát hiện ra ông, tự nhiên cũng còn chút lưu luyến.

Chillion giải thích xong, mới nghiêm túc nói.

- Nhưng tuyệt đối không được nhắc đến ta.

- Tại sao?

- Bởi vì ông là tùy tùng của ta, không ai đặt lòng tin vào người hầu của người khác.

- Nhưng chuyện nợ nần này phải giải thích thế nào?

- Nợ nần? Bây giờ còn mối nợ nào nữa sao?

- Nhưng mà...

- Chỉ cần không nhắc đến ta thôi, chẳng lẽ ông không bịa ra được lý do nào sao?

Lời bất an Norvin chưa kịp nói đã bị Chillion tàn nhẫn chặn lại.

- Chuyện nhỏ này mà không làm được, thì ông cũng không cần nhờ đại hoàng tử trợ giúp, trực tiếp theo ta rời vương đô đi.

Norvin hổ thẹn đỏ mặc, ông bất lực im lặng.

Chillion đã giúp ông nhiều rồi, nhưng ông vẫn cứu đòi hỏi thêm. Ông tự thấy mình là người có tự trọng, vì ông là học giả, đó là sự kiêu ngạo của ông.

- Người cho ông vay tiền là ai? - Chillion thấy ông ta không nói gì nữa, liền chuyển đề tài.

- Là Ambofen ở ngõ Slate, quận Feilih. - Norvin trả lời. - Đại nhân, ngài hỏi chuyện này làm gì?

- Ha ha...

Chillion không trả lời, bởi vì có những chuyện ông ta không cần biết.

- Đại nhân, xin hỏi một câu bất kính, tại sao ngài lại muốn giúp tôi?

Đây là lần thứ hai Norvin hỏi tại sao, ông không nhận được đáp án ở lần đầu tiên. Nên lần này, ông muốn biết lý do.

Hai người nhìn nhau.

Ông nhớ tới tên đồng liêu kia, không ai giúp người khác mà không có mục đích.

Bóng tối trong lòng ông đã thức tỉnh, màu sắc mĩ lệ của nghi ngờ đã phủ lên tâm trí ông.

- Bởi vì ta cần một tùy tùng trung thành.

Chillion tán thưởng sự vô lễ của Norvin, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra.

- Ta nghĩ ông hiểu, một tùy tùng dễ kiếm, nhưng kẻ trung thành thì khó gặp.

- Nhưng tôi có giá trị để ngài vừa ý sao?

- Lẽ nào ông nghĩ mình không có?

Con người luôn mong được người khác công nhận, có đôi khi mong ước này trở thành động lực, hoặc mục đích để tiếp tục sinh tồn.

Norvin dù vẫn nghi ngờ với đáp án của Chillion, nhưng trong lòng ông vẫn tán đồng.

Bởi vì ông được người khác công nhận, ông muốn chứng minh giá trịnh của mình. Đây là một loại tự mãn, kiêu ngạo.

Chillion không cần biết Norvin có tin mình hay không. Anh vốn không cần lý do, mà cần một cái cớ để lương tâm không cắn rứt.

Trốn tránh là cách sinh tồn tất nhất.

Lòng người thâm sâu khó đoán, nhưng một khi đã rơi vào lao tù của người khác, thì chỉ cần gia cố một chút, sẽ không ai có thể thoát ra.

Norvin không biết mình vừa bước chân vào một nhà tù tối tăm. Chillion đứng bên ngoài, không ngừng động viên, không ngừng khóa kín lối ra.

- Một năm này, ông cứ yên tâm ở bên cạnh đại hoàng tử, ta sẽ không yêu cầu gì hết. Khi ông gặp khó khăn, có thể đến tìm tôi.

- Tôi liên lạc với ngài thế nào?

Dù đối phương vừa cứu viện mình, Norvin vẫn phải cẩn trọng. Trí tuệ một người có hạn, mà ông chỉ có một năm, ông cần được giúp đỡ.

- Ông biến quán trọ Golden Rose chứ?

Norvin gật đầu.

- Nếu có việc, có thể tìm người hầu ở quán trọ Golden Rose, sẽ có người chuyển lời cho ta.

Chillion nói xong, bỗng nghẹo đầu trêu ghẹo.

- Chỉ lo một năm này ông phải chịu khổ tương tư.

- A... - Norvin đỏ mặt tía tai, xấu hổ. - Chia ly để sau này bên nhau dài lâu, tôi nghĩ mình có thể chịu được.

- Hi vọng ông có thể nhẫn nhịn, đây là cơ hội cuối cùng.

- Vâng, đại nhân.

Sắc mặt kiên định của Norvin khiến Chillion hài lòng. Nếu ông ta không thay đổi, anh sẽ giết ông ta. Bởi vì một kẻ nhu nhược chỉ lãng phí thời gian của anh.

Nên anh rất ghét đám lật lọng.

Hai người nói chuyện xong, mỗi người đi một ngả.

Chillion nhìn kỹ bóng lưng đi xa của Norvin. Ông ta chỉ là bước đầu trong kế hoạch của anh. Ông ta sẽ không cô độc, vì sau này sẽ còn nhiều người tham gia vào nữa.

Anh coi trọng ông ta, vì ông ta là khởi đầu, ai cũng thích một đoạn đầu suôn sẻ.

Đêm nay, không trăng.

Chillion cảm nhận được không khí âm trầm, ngày mai trời sẽ xấu lắm.

Đèn đường tối tăm, bóng người lác đác.

Anh thích buổi tối, không, chính xác thì anh thích những đêm tối thế này.

Yên tĩnh, thần bí, đáng sợ.

Anh siết chặt kiếm trong tay, đây là một thanh kiếm mới, bởi vì nhân vật anh đóng cần một thanh kiếm tốt như vậy.

Anh xác định lại phương hướng rồi rời đi, nhưng không về quán trọ.

Anh không định về quán trọ, hoặc nói, trước khi về đó, anh cần giải quyết một mầm họa.

Gương mặt anh lại về vẻ lạnh nhạt vô tình, thanh kiếm được siết chặt trong tay.

Bởi vì anh sắp đi giết người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui