Mai Chi xuất hiện trong bộ quần áo lộng lẫy:- Khải Hưng ! Anh không quên tôi chứ ?Đôi mắt háo sắc của Hưng bừng sáng :- Ồ ..
Tình cờ quá ta ! Nè, trở lại chốn phấn hương khi nào sao không tin cho anh rõ vậy cưng ?- Bộ anh cũng còn nhớ tôi sao ?- Dĩ nhiên, ăn cơm hoài cũng đôi khi thèm phở chứ phải không ? À phải, mẹ em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ ?- Cám ơn.Chi cười nụ, đôi mắt long lanh trong ánh đèn mờ nhạt của vũ trường đêm Đà Lạt.
Tiếng nhạc rộn ràng, rồi du dương như muốn đưa bao khách phong nhã lạc bước chốn thiên thai.
Hít hơi thuốc dài và phà khói vào mặ.t Khải Hưng, Chi cười nhẹ hỏi :- Dạo này thế nào, chắc giàu có lắm hả ? Còn mê thích hoa gai góc không ?Hưng nhún nhẹ vai :- Bây giờ thì không, bởi vì có em rồi thì mọi cái đẹp khác ở trên thế gian này đều trở thành vô nghĩa.- Đừng nịnh đầm đó, khó coi quá.- Thật đấy, trông em càng lúc càng đẹp ra.- Vậy còn Nguyệt Ánh thì sao ?- Chết rồi.
- Hưng nói nhanh, hình như trong lòng không còn chút tơ tưởng vương vấn - Chết là hết, anh không có thời gian nhớ mãi.
Nè ! Cưng à, về nhà anh đêm nay nhé.
Mình sẽ yêu nhau như ngày nào được không ?- Anh chưa lấy vợ à ?- Chưa.- Cũng được.
Nhưng phải có điều kiện.- Nói đi, anh sẵn sàng đáp ứng đúng ý em muốn.Mai Chi cười mỉm, gật nhẹ đầu như tâm đắc chuyện gì đó, khá lâu mới lên tiếng :- Con anh và Thu Hà bao lớn rồi ? Nghe nói là con trai và rất giống anh lắm ?Hưng cau mày dụi tắt điếu thuốc :- Chuyện này anh chẳng quan tâm tới.
Khi ấy nếu không say xỉn thì đã chẳng xảy ra cớ sự đáng tiếc này đâu.Mai Chi dài giọng và vuốt mũi Hưng, một cử chỉ thân thiện :- Xạo vừa vừa thôi, cái tính đào hoa, mê gái, con này còn lạ lẫm gì mà anh chối cãi.
Ở thế gian này, nếu phải phong tặng chàng họ "sở" thì không ai khác hơn Khải Hưng này đâu.
Dừng chân đi là vừa.
Nên đem mẹ con Thu Hà về để có đường tương lai.Hưng bật cười ngang tàng :- Thật là chuyện lạ ! Mới xa gần năm, Mai Chi đã không còn như xưa rồi.
Nè, em học đâu cái ngữ lời nói đó vậy cưng ? Chuyện gì tới sẽ tới, anh tự biết lo liệu.
Lá rụng về cội thôi, con trai anh sớm hay muộn gì thì nó cũng là con Khải Hưng này, đâu cần gấp rút nhìn nhận.- Thật vậy sao ?- Đương nhiên.Hưng nói và kề môi Mai Chi hôn thật kêu rồi thầm thì giục khi cơn say ngà ngà :- Về đi em ạ ..
khuya lắm rồi...- Được thôi !Chi đứng lên, vòng tay đỡ lấy Hưng.
Cả hai đi ra cửa thật tình tứ.
Họ như thật sự là đôi tình nhân khắng khít thương yêu.
Căn biệt thự nhà Khải Hưng sáng tỏ ánh đèn.- Ông chủ.Toản cúi thấp đầu và khi ngẩng lên mới nhận ra Mai Chi.
Hai đôi mắt họ giao nhau và cùng hội ý nhanh.Hưng phủi tay lên giọng :- Đóng cửa đi, rồi ra sau nhà xe ngủ.
Nhớ coi kỹ cổng rào đó, đề phòng trộm cướp.- Vâng tôi biết rồi.
- Toản lùi ra khỏi phòng khách.- Tắt đèn hành lang đi.Hưng lớn tiếng rồi ôm choàng lấy Mai Chi hôn say đắm và ngấu nghiến, một bản năng háo sắc luôn có sẵn trong người.Chi đỡ nhẹ mặt Hưng và đẩy ra xa :- Nè, từ từ chứ.
Phải đợi em đi tắm mới được.- Khỏi.
Anh háo hức muốn yêu em bây giờ.Vòng tay Hưng khép kín trói bước Mai Chi.
Ánh đèn phòng ngủ vàng mờ ảo và nhợt nhạt đến ảm đạm.
Bên ngoài hành lang, từng cơn gió thổi tới làm đập tung cánh cửa sổ gây tiếng động lơn, xua tan cái im lặng vốn có của núi đồi về đêm tĩnh mịch.Chợt MC kêu rú lên kinh hoàng, hoảng loạn :- Hưng ơi ..
Nhìn kìa ..Lưỡi Chi như líu lại, lấp bấp rùng rợn.- Chuyện gì vậy cưng ?Hưng lè nhè và miễn cưỡng nới lỏng vòng tay đang ghì chặt lấy thân thể dịu mát mềm mại của MC.- Ai đó ?Hưng hỏi lớn và cũng nghe sống lưng chạy dọc đương lạnh vì mồ hôi túa ra.
Đôi mắt hắn mở to hết cỡ nhìn trừng vào bóng trăng mờ ảo lay động, đong đưa.- Trời ..ơi ..
ma ..
ma ..Chi hét lớn và trùm vội cái chăn kín cả đầu lẫn chân.Bóng trắng vẫn lơ lững chậm chạp chờn vờn đi tới.
Đến nổi Hưng như tê dại vì sợ hãi.
Hắn muốn la lên, nhưng không tài nào la nổi bởi âm thanh nghẹn cứng, để rồi từ từ ngã xuống ngất lịm.- Ông chủ ! - Toản gọi nhỏ.
- Tỉnh lại đi.Hưng từ từ mở mắt và bật dậy nhìn quanh :- Tôi đang ở đâu đây ?- Nhà của ông ?- Còn Mai Chi ?- Cô ấy về rồi, còn nói là nhà này có ma.
Nhưng tôi không tin, chuyện hoang đường quá.Hưng trầm ngâm và cau đôi mày :- Vậy ai gọi anh lên đây ?- Là ..
Ông đó.
Tôi nghe tiếng la lớn nên chạy vội vào đây.- Có thấy gì không ? Một bóng trắng với khuôn mặt đầy vết thẹo.- Thật ư ? Chắc không có đâu.
Lúc say rượu, người ta rất thường tưởng tượng.
Thôi khuya rồi, ông nằm ngủ lại đi.
Tôi về chỗ mình đây.- Ừ ! - Hưng mím môi nằm trở lại cái giường đôi sang trọng - Nè, nhớ khóa trái cửa lại cho kỹ hộ tôi.- Vâng !Toản đi rồi Hưng cứ lo sợ, trạng thái tâm hồn không thể nào ổn định được.
Hình ảnh bóng trắng cứ chập chờn trước mắt, ám ảnh lấy hắn trong cả giấc ngủ mê mệt.
Trong cơn mơ nửa say nửa tỉnh, hắn thấy bóng trắng có khi nhìn kỹ thì là Thu Hà, sau lại hóa thành Nguyệt Ánh rồi bà Ngọc Lệ, lúc là bà Mai Anh...!Hình như họ cố tình về đây đòi nợ hắn.
Cả bốn người vây lấy Hưng vào giữa, tám cánh tay đưa ra, đầy móng vuốt vồ lấy chân tay hắn.
Bà Lệ đòi tiền, Thu Hà đòi tình yêu, Ánh đòi nợ cuộc đời và bà Mai Anh đòi mạng.
Tiếng họ rên rỉ than thở trong gió vây quanh lấy Hưng như một bức tường ma quỷ khổ lòng vuột khỏi.Hắn đấm đá tứ tung và túi bụi để rồi ngồi bật dậy tỉnh hẳn giấc ngủ khi một lần nữa cánh cửa sổ đập mạnh va vào tường tạo tiếng vang khá lớn.Trời Đà Lạt đi dần vào sáng thật lạnh, thế mà mồ hôi trán của Hưng ướt đẫm nỗi lo sợ mơ hồ, bởi cơn mơ ác mộng vừa qua.
Hắn bật đèn và rít thuốc liên tục chờ đợi ánh sáng buổi bình minh.Chợt tiếng chuông gọi cổng đổ dài liên tục, như thể muốn xua tan đêm trường còn đang say ngủ trên vạn hoa cỏ.- Ông chủ !- Gì ?- Có cô Thu Hà tìm đến.- Sao lại đến giờ này chứ.
Ra bảo là tôi còn ngủ.- Nhưng tôi đã vào tới đây rồi .- Hà bật khóc sướt mướt - Khải Hưng, anh nhất định phải cứu lấy con trai tôi, nó ..
bị người ta bắt đi rồi.Hưng bật dậy như lò so gặp lửa :- Ai đã bắt nó đi ? Hà có biết người đó không ?Hà thẫn thờ kể lể :- Họ nói muốn gặp anh để đòi lại công bằng.
Tội nghiệp con tôi vô tội, lỗi do anh tạo ra sao lại bắt nó hứng chịu chứ...- Cô im đi cho tôi nhờ.Hưng khẽ gạt và đi tới đi lui quanh phòng ngủ một cách bức rức.
Bởi vì, dù ít nhiều gì tình phụ tử trong Hưng cũng còn sót lại đôi chút mà lương tâm con người không cho phép hắn ngó lơ.Hưng dịu giọng :- Nè, đừng khóc nữa được không Hà.
Nói cho anh biết họ là ai đi.- Nếu tôi biết thì cần gì tới đây.
Họ bắt con trai tôi, chỉ để lại tờ giấy này thôi.Hà chìa tay về phía Hưng mảnh giấy nhỏ rồi tiếp :- Nếu muốn nhận lại con thì anh phải về ngay nhà của bà Ngọc Lệ.Hưng cau mày suy nghĩ :- Chẳng lẽ là Thái Trung ? Căn nhà đó đã được anh và Mai Chi đóng cửa từ lâu rồi mà.- Tôi không cần biết thế nào, mặc kệ anh.
Tóm lại một lời, anh nhất định phải về thành phố mà lo toan và mang trả lại tôi đứa con trai.
Nếu không, cả đời này tôi cũng chẳng thể nào tha thứ cho anh.- Thôi được rồi, về thì về.
Toản ..
Toản...Hưng gọi lớn và nhìn quanh, mới hay bình minh đã ló dạng.
Tự nhiên lòng dạ Hưng cũng cảm thấy lo âu bồn chồn và bối rối theo sự hối thúc, giục giã của Thu Hà.Chiếc du lịch đời mới lăn nhanh ra khỏi cổng biệt thự, để từ giã xứ sở sương mù Đà Lạt, miền đất cao nguyên thiên nhiên ưu đãi quá nhiều cảnh đẹp đến ngẩn ngơ để lấn sâu về thành phố với bao căn nhà cao tầng chọc trời.Thu Hà khóc suốt và cũng mỏi mòn thiếp đi bên bờ ngực ấm của Khải Hưng.
Trong giây phút này, con tim anh chợt bồi hồi xao xuyến kỳ lạ.
Cái ngày xa xưa vụng dại, đã không còn nữa.
Hưng chỉ cảm nhận nơi anh có sợi dây vô tình quấn chặt cuộc đời mình và Thu Hà nhích lại gần nhau bằng một giọt máu chung.Hưng thở hắt ra, một cánh tay rời khỏi vòng quay lái mà ôm lấy bờ vai thon nhỏ của Thu Hà, để rồi ở tận cùng tiềm thức con người anh lại ao ước tiếng gọi trẻ thơ bập bẹ kêu cha.
Càng nghĩ lòng dạ Hưng càng nôn nóng.
Bàn chân cứ nhấn vào ga, nâng cao tốc độ, cố thu ngắn đoạn đường dài.Sự ngẫu nhiên đến trùng hợp khi đêm qua Hưng mất ngủ vì sợ hãi, giờ vượt băng đường trường mấy trăm cây số, nỗi mệt mỏi kéo đến bất ngờ làm mí mắt anh cứ sụp xuống mà không tài nào gượng mở ra được.
Thế là, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra khi Hưng ngủ gục để lạc tay lái.
Cả chiếc xe lao xuống vực và nổ tung, phát cháy dữ dội.
Nhưng kỳ diệu thay, như có một phép màu, trong lúc va chạm mạnh, cánh cửa nơi Thu Hà ngồi đã bật mở rộng và hất cô bay ra khỏi xe, nhấc bổng lên hướng về phía xa.°Tuyết Trinh reo lên mừng rỡ :- Tỉnh rồi ! Tỉnh lại rồi !Trình Phương cũng ân cần gọi nhỏ :- Hà ơi...!Thu Hà ! Mày nhất định không được chết đó.
Phải sống để nuôi con trai mình.Hai tiếng con trai như một sức mạnh thần kỳ đã chấp thêm đôi cánh cho Hà phục hồi sức lực.
Cô cố nhổm lên nhìn quanh.
Bàn tay bầm dập, trầy xuể, khẽ động đậy.
Đôi môi khô nẻ mấp máy :- Con ..
tôi đâu ?Hạnh bước nhanh tới với bé Bi bụ bẫm :- Đây nè, mày yên tâm điều trị đi, để bé Bi cho tụi tao săn sóc cho.Hà cười nhẹ :- Cám ơn.
Thế còn ..
Khải Hưng thì sao rồi ?Trình Phương nhỏ giọng :- Nặng lắm, đang hồi sức.
Thật không ngờ cuộc đời lại quá ngắn ngủi.
Mày mau lành bệnh đi để còn đến thăm Hưng lần cuối cùng.
Tội nghiệp, hắn khóc dữ lắm.Hà lặng im nhắm nghiền đôi mắt lại, cố nén dòng lệ tuôn tràn ra mi.Trinh vuốt nhẹ tay bạn, an ủi dỗ dành :- Thu Hà, mày không sao chứ ? Cố mà quên đi cho lòng thanh thản.
Mày sống không phải để cho mình mà còn bé Bi nữa.- Tao biết rồi.Hà nghẹn ngào cố nén.
Ngoài cửa, Mai Chi và Nguyệt Ánh bước vào với sự hối hả căng thẳng.- Hà tỉnh rồi à ? - Chi nói nhanh - Có thể tới với Hưng giây lát không ? Người sắp ra đi về cát bụi rồi, thôi thì Hà hãy bỏ qua tất cả.Ánh bật khóc ôm lấy bạn :- Hà ơi, cho tao xin lỗi.
Mấy tháng qua, vì muốn trả thù cho hả giận nên tao đã tiếp tay làm khổ mày thêm.
Bây giờ sự thể thế này, tao hối hận lắm.
Nhanh lên, đến gặp Hưng lần cuối đi cho cha con họ một lần nhìn thấy mặt nhau.
Người xấu, nhưng khi chết thì hết, tha được hãy tha.
Vả lại, trong vụ tai nạn này, cho dù không muốn, nhưng xét ra tao mày và cả Mai Chi nữa, đều là thủ phạm như nhau.
Lòng tao đối với Khải Hưng chỉ là thù hận ghét bỏ.
Hắn chết cũng không liên quan gì.
Còn mày đến với hắn là vì tình yêu, dù biết rằng mình là thứ tình cho không biếu không.
Cũng may là mày không mệnh hệ nào...- Ánh, xin đừng nói nữa có được không.
Thật ra tao nhận lời với mày và Mai Chi là cũng một phần lớn vì mình.
Qua bé Bi, tao muốn kiểm chứng lại tấm lòng của Hưng.
Cho dù anh ấy chết đi, nhưng tao vẫn hài lòng vì cuối cùng Hưng cũng ý thức được trên cõi đời này, vẫn còn có một đứa con.Hạnh giục :- Nếu thế thì chúng ta đi nào, kẻo không còn kịp nữa đâu Hà ạ.Hà nhỏm lên theo tay đỡ ân cần của Tuyết Trinh.
Chiếc xe lăn tay cũng được Trình Phương đẩy đến.
Cả bọn đi theo dãy hành lang dài hun hút của bệnh viện để dẫn đến phòng hồi sức.Cả người Hưng trắng xóa một màu của băng gạc.
Chẳng thể nào nhận ra được nếu như không nhờ đôi mắt còn động đậy, lờ đờ của người sắp trút ra hơi thở cuối mà từ giã cuộc đời về với lòng đất lạnh.- Con...!con trai ..
của ba.Hưng mấp máy đôi môi và nở nụ cười mãn nguyện khi Kiều Hạnh kề sát bé Bi vào tận giường anh.Bây giờ nhìn Hưng, sao tội nghiệp vô cùng.
Anh đảo đôi mắt còn chút tinh anh, hết nhìn người này rồi lại nhìn tới người khác và cuối cùng dừng lại ở gương mặt yêu kiều của Nguyệt Ánh, thều thào nói nhỏ :- Hưng xin lỗi Ánh nhé.
Bỏ qua và tha thứ dùm, để khi chết, mong rằng Ánh sẽ thắp cho anh nén hương.- Khải Hưng ..
- Ánh nấc lên nghẹn ngào - Ánh ..
Ánh quên tất cả rồi.
Hãy cố bảo trọng sức khỏe để sống với Thu Hà và con thơ.
Bọn mình sẽ là bạn thân như cái thuở nào chung lớp chung trường.
Hưng ơi, cũng tại Ánh với Mai Chi giả làm ma nhát Hưng và bầy kế bắt cóc bé Bi, nên mới có tai nạn chết người này.
Tuy anh không giữ lời hứa cùng tôi, làm kẻ gian trá, nhưng xét kỹ lại, tôi mới là người bất chấp thủ đoạn để hại anh đến nông nổi thế này.Mai Chi thở hắt ra :- Nguyệt Ánh, thôi bỏ đi, đừng khóc nữa.
Nói trắng ra, ở đời này, có vay thì có trả.
Tôi muốn hại cô, nhưng không ngờ lại chính mình hại chết mẹ ruột mình.
Âu cũng là luật bù trừ thôi.Hưng thều thào :- Mai Chi ..
em nói đúng.
Khi tôi chết đi rồi, thì những gì có được trong tay, sẽ dành tất cả cho bé Bi và Thu Hà.
Còn bà Trà Giang với tài sản mà mẹ em và Thái Trung, tức là bà Ngọc Lệ...!- Hưng mệt nhọc với hơi thở dần yếu - Hãy tới dưỡng đường người già đem bà Giang về, có lẽ bà vẫn chưa đá động tới chút nào đâu.
Thật ra, mọi việc rắc rối bao lâu nay, đều do tôi đạo diễn cả.
Bà Trà Giang cũng chỉ là nạn nhân như các bạn thôi.
Còn nữa, làm ơn mời dùm luật sư để tôi còn kịp đính chính lại trước khi mình đi xa về cõi hư vô.
Thu Hà ơi, tôi xin em một ân huệ cuối cùng.
Hãy tha thứ cho ..
anh.Hà bật khóc nức nở :- Hưng, Hưng ơi.
Anh sẽ không sao đâu.
Nhất định anh sẽ khỏi mà vui sống với con thơ.
Bé Bi vô tội, không thể để mất cha được.
Mẹ con em rất cần anh.- Hà, cám ơn em.Hưng cười, nụ cười rất mãn nguyện và thật tươi.
Nhưng bất chợt, bàn tay còn lại của anh từ từ buông lõng bàn chân con trẻ và rơi nhẹ xuống giường.Thế là kết thúc và chấm dứt một cuộc đời.
Tất cả đều cúi mặt tiễn đưa vong linh Khải Hưng vừa rời khỏi xác.
Thu Hà khóc ngất, nỗi đau làm cô không còn đủ sức chống chọi được.
Hà lặng lẽ, âm thầm cùng đôi dòng lệ rơi dài, rơi mãi....