Bầu Trời Tình Yêu FULL


Hưng mím môi liếc nhanh về phía Nguyệt Ánh :- Cô đừng ngậm máu phun người đó.

Tụi con yêu nhau, không lý nào cô rõ hơn người trong cuộc.

Thật ra nếu con không lanh tay lẹ mắt, thì cô đã đưa Nguyệt Ánh đi xa rồi vì lòng tham không đáy của cô.- Mày...- Bộ con nói không đúng à ? Vậy cô nói đi, mua chuộc Thu Hà bỏ thuốc ngủ vào ly Nguyệt Ánh để làm gì ? Muốn bọn du côn mang cô ấy đi đâu ? Nè, cô đừng nói với con là không có đó.Khải Hưng nói nhanh, đánh phủ đầu Mai Chi :- Tụi thằng Minh đang ở đồn công an chờ cô kìa.

Còn nữa, ở ngay căn phòng này, cô đã dùng lời lẽ gì để dọa nạt Nguyệt Ánh ?- Tao...- Chuyện cô làm hoàn toàn vì lợi ích cá nhân mà bất chấp thủ đoạn.

Cũng may ông trời còn thương cho nên con cứu Nguyệt Ánh đem về đây.

Nói thật ra cô rất sợ ngày con có vợ, đúng không ?- Mày có im không, toàn là vu khống cho tao.

Mẹ à, đừng nghe lời bậy bạ xuyên tạc của thằng Hưng, con không có đâu.- Vậy cô trả lời sao với bao nhiêu việc làm ám muội thủ đoạn của mình ? Nếu Ánh không phải là vợ sắp cưới của con thì liệu có bị cô coi như kẻ thù không đội chung trời không ?- Tóm lại, chuyện ai làm nấy biết.

Mày không được gieo tiếng oán cho tao.

Nguyệt Ánh bị thế nào, tao làm sao biết chứ.- Nhất định cô có.- Không !- Thôi đủ rồi.Bà nội từ tốn lên tiếng, ánh mắt uy quyền hướng về phía Nguyệt Ánh như chờ đợi sự thật của bao lời buộc tội mà Khải Hưng dành cho Mai Chi.Thật ra Ánh cũng không hề muốn mình toa rập theo phe với Hưng, nhưng trong lòng cô vẫn thấy khó có thiện cảm cùng Mai Chi.

Bởi vì ở người con gái này có cái gì đó chanh chua độc ác.

Nhất là ánh mắt, bờ môi khi mím lại, trông thâm hiểm vô cùng.

Cho nên Ánh thật sự lo sợ, nếu như không may mắn cô lọt hẳn vào tay Mai Chi, thì cuộc đời mình rồi sẽ ra sao ? Thôi thì, một liều ba bảy cũng liều.

Dù ít nhiều gì cô cũng quen thân cùng Khải Hưng với một thời gian dài.

Chẳng lý nào anh hại cô ? Hành động của anh từ trưa tới giờ, tuy hơi quá đáng, nhưng biết đâu được, anh có nỗi khổ tâm riêng mà chưa tiện nói kịp cùng Ánh.Suy đi nghĩ lại, đắn đo kỹ lưỡng, cuối cùng Ánh quyết định lên tiếng :- Thưa nội, thật sự con không biết mình đã phạm lỗi lầm gì làm phật ý cô Mai Chi.

Có lẽ tại con yêu anh Hưng và quyết định làm vợ anh ấy, cho nên cô Mai Chi mới đem lòng ganh ghét mà mưu đồ hại con.Mai Chi lớn tiếng chửi :- Mày...!Đồ gian trá.

Mày dối gạt được ai chứ không gạt nổi tao đâu.

Người mày yêu không phải là thằng Hưng, có chăng chỉ là cái gia tài kếch xù của nó sắp hưởng khi lập gia thất mà thôi.Hưng xen vào :- Cô không được nói bậy.

Nguyệt Ánh yêu cháu hay không, chẳng lý nào cháu không đo lường được.

Tóm lại một câu, cháu yêu ai lấy ai, không phiền lụy gì tới cô cả.

Làm ơn để yên mọi việc tiến triển tốt đẹp cho.

Kể từ hôm nay, có mặt nội, Nguyệt Ánh bị thế nào, bất cứ là việc chi xâm phạm tới cô ấy, tức là do cô tạo ra và cháu sẽ không tha thứ cho cô đâu.Chi giận đến tái mặt :- Cái thứ đồ trời đánh.

Dám ăn nói ngữ ấy với tao à ? Quân mất dạy.Chi tiếp tục giảy nảy chu chéo, bất kể sự có mặt của bà nội :- Phải mà, từ lâu rồi tôi vốn biết rõ thân thế, xuất xứ của mình cho nên làm cách nào cũng bị các người hà hiếp.

Nếu thế thì các người lầm to rồi.

Đừng có hòng hưởng trọn vẹn.


Con này ăn không được cũng phá cho hôi, để coi tụi bây diễn kịch chồng hờ, vợ tạm được mấy ngày.

Hừ ! Tao không để yên đâu.

Hãy đợi đấy !Nói xong, Mai Chi nện mạnh gót giày đi ra cửa một cách cố ý.

Bà nội nhìn theo nhẹ lắc đầu thở dài, nhưng lại không nói lời nào chê trách.

Chỉ thấy ánh mắt bà cau lại tối sầm khó chịu.Hưng đưa mắt nhìn Ánh thay lời cảm tạ, rồi bước tới ân cần nói :- Con đưa nội về phòng nhé.- Ừ !Anh đề nghị :- Nội ơi, hay con qua ở với nội.

Con trông nội không được khỏe lắm.Bà mệt mỏi vịn vào vai Hưng để đứng lên :- Không sao đâu, nội vẫn thường như thế.

Nội về phòng đây.- Con chào nội.Ánh tiễn bà ra cửa phòng, rồi quay vào ngồi phịch xuống ghế bó gối, dõi mắt nhìn chùm dây leo đung đưa ngoài khung cửa sổ mà bất giác thở dài tự thương cho thân phận chùm gởi của mình.

Rồi đây sóng gió cuộc đời sẽ phải đi đâu về đâu, nếu như đời không như là mơ.- Nguyệt Ánh - Hưng đã trở về phòng từ lúc nào - Cám ơn em.Ánh hững hờ nói :- Có chi đâu.

Chẳng phải khi nãy anh nói đã cứu giúp tôi từ tay Mai Chi à.

Cho nên, lời ơn nghĩa này nên để dành cho tôi thì đúng hơn.- Ánh thật sự không trách anh ?Hưng áy náy, nhìn như đang có nhiều tâm sự mà chưa thể nói ra.

Hay đúng hơn là không biết bắt đầu từ đâu.

Anh lùa mười ngón tay vào tóc, lặng lẽ đăm chiêu thở dài liên tục như cố đè nén xúc động đang chợt ùa về đầy ứ tâm tư.Ánh ngồi yên chờ đợi khá lâu, cuối cùng cô hỏi hoi :- Nếu có thể được, Hưng nói cho Ánh nghe mọi việc sắp đến được không ?Hưng nói nhanh :- Dĩ nhiên là được rồi.

Bởi vì sắp tới anh rất cần sự giúp đỡ nhiệt tình của Ánh và mong rằng vì tình bạn bao lâu nay, em không nỡ lòng từ chối.- Nếu là vậy sao Hưng không chịu nói đi, còn châ1n chờ gì nữa.

Chẳng phải Ánh đã giúp Hưng rồi sao ?- Anh có thể hiểu được là Ánh đã hết giận không.

Chuyện bất đắc dĩ thôi, Hưng chỉ đành tương kế tựu kế luôn.

Gậy ông đập lưng ông cho đáng đời bà Chi, để từ nay về sau tránh cho Ánh mối họa lớn luôn rình rập sẵn sàng đổ ập xuống đầu mọi nơi mọi lúc.Ánh nhăn mặt :- Hưng dài dòng quá, có gì nói đại ra đi, Ánh còn phải về nhà nữa.Hưng nhảy nhổm lên :- Đâu có được về chứ.

Ánh đừng quên mình đã nói gì với nội.

Tụi mình sắp cưới rồi.Ánh chu môi cãi lại :- Giả thôi mà, vả lại cưới xin cũng phải đến nhà nói vài ba lời cho phải đạo với mẹ và Thái Trung.Cô thở hắt ra, bỏ đứng lên :- Khi không chơi trò mất tích, bộ Hưng không sợ họ báo công an thêm phiền phức à ?Hưng gật gù :- Kể cũng phải.

Nhưng Ánh hứa là phải giữ lời đó.- Ừ !- Thật ra Mai Chi không phải là cô ruột của anh đâu.

Chuyện g/d anh có quá nhiều phiền toái và phức tạp.

Bà nội anh không phải là mẹ ruột cô Mai Chi.- Thật à ? Nhưng sao cô ấy vẫn gọi là mẹ ?- Thì cũng như em gọi bà Ngọc Lệ vậy thôi.Ánh cau mày cố phân tích ý nghĩa lộn xộn trong đầu :- Khác rất xa chứ.

Thật ra nhìn tư cách Mai Chi, Ánh đã thấy có cái gì đó phức tạp.

Tuy gọi tiếng mẹ, nhưng không tôn kính yêu thương lắm với bà nội.- Nhận xét của Ánh rất đúng.

Cô Chi với ba anh là một cha khác mẹ.


Lúc thiếu thời ông nội hay xa nhà bôn ba thương trường, hậu quả để lại một giọt máu rơi là cô ấy.Hưng thở dài phiền muộn :- Cô Chi về nhà anh đã ba năm nay rồi, hư thật không biết thế nào nữa.- Thế thì sao có thể khẳng định cô ấy là con ông nội ?- Lúc mới tìm đến, cô Chi tội nghiệp lắm, lang thang bần hàn, đói cơm...!Nói chung là vô cùng thảm hại.

Nội cầm lòng không được nên cho vào nhà ở tạm để tính sau.

Vả lại cô Chi cũng có mang theo trên người di vật của ông nội trao cho mẹ ruột mình mà lúc lâm chung ông trăn trối năn nỉ bà cố tìm cho được giọt máu rơi của mình để giúp đỡ.

Bà nội đã hứa cho ông vui lòng nhắm mắt.

Thế là bi kịch nhà anh bắt nguồn từ dạo cô ấy đến.Ánh cau mày :- Sao kỳ vậy Hưng ? Chẳng ai làm gì nổi cô ấy à ?- Ánh biết và thấy rồi đó, tính cô Chi khó lắm.

Muốn là làm, không ai nói được.

Gần đây do phiền muộn và luôn bị cô Chi chọc giận, nội anh bị tim trở nặng.

Theo di ngôn ông để lại, khi anh cưới vợ xong mới cho hưởng quyền thừa kế tài sản.

Nội lo lắng lắm, sợ không may mệnh hệ nào ra đi sớm hơn cái ngày anh thành gia thất thì coi như tâm quyết công lao cả đời bà chắc chiu dành dụm bị chia tam xẻ tứ.- Khoan đã, Ánh nghe chưa thông chỗ này.

Thật ra, khi anh cưới vợ rồi cũng phải chia tài sản chứ chẳng lý nào lại không.Hưng trầm ngâm giây lát rồi tiếp:- Có điều Ánh không rõ nên nói thế, lời ông nội di ngôn rõ ràng cụ thể lắm.

Anh hay cô Chi đi nữa, ai có g/d mới chính thức hưởng.- Nếu không ?- Nội anh trọn quyền, nhưng bà lại sợ tuổi già sức yếu, không sống nổi được bao lâu.- Thế còn ba Hưng ?Câu hỏi của Ánh làm cho Khải Hưng tối sầm mặt.

Cụp nhanh mắt nhìn xuống đất, cố nén tiếng thở dài, trong anh dường như có quá nhiều tâm tư.

Bất giác, Ánh cảm thấy áy náy :- Xin lỗi, Ánh tò mò quá.

Nếu không tiện nói thì thôi vậy.Hưng ngẩng phắt lên, thở hắt ra :- Chỉ sợ chuyện gia đình anh làm vướng bận đầu óc Ánh thôi.

Qúa nhiều vụ việc lộn xộn rối bù mà anh không biết kể từ đâu.

Gần ba năm nay rồi, ba anh đã không còn ở chung tại ngôi nhà này.

Ông chỉ tạt qua đây khi có chuyện cần giải quyết với nội.- Tại sao vậy ?- Đơn giản vì ba anh có người đàn bà khác.

Thật ra trở ngại không do phía anh tạo áp lực, mà là nội không chịu nổi sự trớ trêu của cuộc hôn nhân đầy tai tiếng này.

Nội anh vốn phong kiến nên chưa thể rộng lòng chấp nhận một con dâu là ca sĩ phòng trà.- Thế mẹ Hưng đâu ?- Mất rồi, gần 10 năm nay.- Tức là hai tụi mình cùng cảnh ngộ.Hưng thở dài :- Có lẽ vậy.

Cho nên anh chỉ mong muốn được làm điều gì đó cho nội vui trong chuỗi ngày dài còn lại.

Chẳng biết ý Nguyệt Ánh thế nào ? Giữ lời hứa hay không ?- Đương nhiên rồi, chỉ giả bộ thôi mà.

Nhưng...Ánh mím môi nói nhỏ vào tai Hưng điều gì đó, chỉ thấy anh miễn cưỡng gật đầu.

Đôi mắt cụp nhanh xuống, cố dấu tiếng thở dài vì bao lời dự định nói ..


mãi mãi không còn dịp thốt ra nữa.

Có lẽ cuộc tình này, Khải Hưng sẽ ôm trọn vẹn với sự đơn phương để níu giữ một tình bạn cao đẹp, thuần túy không hơn không kém.Giọng bà Lệ reo vui hớn hở :- Nguyệt Ánh ! Con về rồi à ? Đi đâu thế con, mẹ lo quá trời ! Thái Trung tìm con khắp chốn đó.Ánh cúi thấp đầu tỏ vẻ hối hận :- Mẹ, con xin lỗi.Ánh dự định sẽ nói thêm lời gì đó, nhưng từ cầu thang lầu ầm giọng cáu gắt bực bội của Thái Trung vang lên đầy khó chịu :- Cô chịu về rồi à ? Nè, đi được sao không đi luôn cho tôi nhờ.- Anh...- Gì chứ ? Bộ tôi nói sai à ? Làm thân con gái mà không biết giữ gìn.

Đi theo bạn trai cả mấy ngày trời, cô nghĩ mọi người sẽ nói sao hả ? Còn nữa, đây là nơi không phải để ai đó muốn đi tùy thích, muốn về lúc nào tùy ý.

Tóm lại, nhà này không phải là cái chợ, cô hiểu rồi chứ ?- Thái Trung, con không nên nặng lời như thế với em.- Mẹ còn mở miệng bênh vực được sao ? Không nói để cô ta biết, thì có ngày mình mang họa thân.

Đi ngược về xuôi kiểu tự do nam nữ thế này, ai mà biết được rồi sẽ ra sao ?TT nói liền một mạch và nhìn Ánh với đôi mắt nghiêm khắc trách móc khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương nặng.

Những lời tường tận thật sự về việc mà Ánh chuẩn bị để kê/ lại vụt biến nhanh, còn lại trong lòng cô là nổi ấm ức, cùng sự giận hờn đong đầy.- Sao thế, cô không đủ lý lẽ để nói lời thanh minh à ?- Không! Tôi không có gì để nói với anh cả.Ánh cộc lốc đáp rồi gàn bướng nhún nhẹ vai như thách thức thêm nổi giận đang âm ỉ cháy trong lòng Thái Trung mấy ngày nay.- Thế sao còn về đây làm gì ? Sao không đi luôn đi ?Ánh cố nuốt ực cơn giận đến trào nước mắt vào lòng rồi nhìn Thái Trung nói nhanh :- Tôi muốn lắm chứ.

Nhưng dù gì thì mẹ cũng cưu mang, nuôi dưỡng bao lâu nay, cho nên tôi thật sự không cam tâm làm kẻ vô ơn bạc nghĩa.Trung cười nhạt :- Nói nghe hay quá nhỉ ? Chỉ e không làm được thôi.Bà Ngọc Lệ nghiêm khắc :- Thái Trung ! Con nói ít lại một chút có được không.

Dù gì cũng để em con nói rõ lý do sự vắng mặt của mình chứ.

La mắng cự nự hoài, ai mà chịu đời cho nổi.

Khi nó đi con lo lắng, ăn ngủ, đứng ngồi không yên.

Chừng nó về rồi thì con toàn nói lời khó nghe, tại sao vậy chứ ?- Mẹ !Ánh cúi thấp đầu cố dấu giọt lệ lẻ loi rơi nhanh khỏi mắt rồi ngẩn phắt lên nhìn TT với ánh mắt thâm trầm chất chứa điều gì đó mà khi anh bắt gặp đã nghe tâm tư xao động mạnh.

Bồi hồi khó tả, để rồi một thứ tình cảm mới lạ len nhẹ vào hồn đã cứ tưởng chai sạn từ lâu lắm.Lớp băng giá trong tim Thái Trung đột ngột tan nhanh, nhường lại cho bao ngọn gió xuân tràn về đầy ắp hơi thở mới ấm nồng hạnh phúc.

Và cũng từ thứ tình cảm đó, ngùn ngụt trong lòng Trung sự nhói đau của hờn ghen.

Anh thố lộ tiếp :- Nè ! Cô đừng nghĩ gọi mẹ là tôi sẽ mà bỏ qua nhé.

Không dễ dàng chút nào đâu, trừ khi cô biết rõ thân phận mình.Ánh mím môi nói nhanh :- Vâng, anh nói rất đúng.

Em trở về đây cũng vì vấn đề này.Trung gằn giọng :- Thế à ? Sao còn chưa chịu nói chứ ?Ánh ngang ngạnh :- Vậy thật sự anh muốn nghe em nói gì ? Ý anh muốn tống khứ tôi ra khỏi nhà này phải không ?- Cô biết rõ thế sao còn hỏi tôi.- Được ! Nhất định tôi sẽ làm theo lời anh.

Mẹ à, con muốn được tổ chức đám cưới, ý mẹ thế nào ?Bà Lệ cau mày :- Cưới ư ? Với ai ?Trung cười khinh mạc :- Có ma mới chịu.

Cô tưởng mình cao giá lắm à ? Đúng là nằm mơ.Nói xong câu đó, chừng như chưa hả cơn giận và cứ ngỡ Nguyệt Ánh cố ý nói bừa nên Thái Trung nhìn xoáy vào cô, cười nửa miệng, với đôi tay khoanh tròn cao ngạo trịch thượng :- Nói đi, thằng đàn ông nào ngu si, khờ khạo và điên khùng đến như thế chứ ? Cưới cô ư, cho không tôi cũng chẳng thèm.Bà Lệ vỗ mạnh tay cáu gắt :- Thái Trung, con tế nhị và lịch sự một chút có được không ? Có thể Ánh đang nói thật đó.Trung nhún vai :- Con không dám tin đâu.

Trừ khi kẻ đó bị tâm thần.Ánh hét lớn :- Anh...!anh đủ rồi đó.

Thứ con trai gì miệng mồm ác độc như phù thủy.

Trong đời anh, không lý nào chẳng thể tìm được một lời hay ý đẹp nào à ? Bộ anh nghĩ ai cũng vô duyên thích đùa dai và khôi hài bỡn cợt như mình hả.- Ừ đó, thế thì đã sao nào ? Cô tức làm gì chứ?- Dĩ nhiên.- Làm được chi tôi ?Ánh chửi lớn :- Cầu trời cho quỷ tha ma bắt anh đi.

Sau này có chết sớm, kẻ tôi theo phá rối chính là anh đó.

Tôi trù ẻo cả lời nguyền rằng anh sẽ sống cô đơn mãi trọn kiếp này, trừ khi anh van xin cầu khẩn cưới tôi làm vợ.Trung dài giọng và trề môi như con gái :- Còn lâu.

Cô tưởng mình là ai vậy Nguyệt Ánh ? Tôi mà thương cô à, chắc ở thế gian này hết con gái rồi quá.- Anh ..

anh nói thiệt ?- Phải ! Chắc chắn như thế.Ánh nhìn sững TT rồi hờn giận quay mặt nhìn nơi khác.

Trong con tim cô nổi đau cứ lớn dần và vụn vỡ bao tin yêu cuộc sống.

Bởi vì ..

Ánh mím môi đến bật máu để nén những dòng lệ đang ngập mi tuôn khỏi mắt.


Ánh yêu anh.

Yêu tha thiết với tất cả trái chín đầu đời mật ngọt.

Thế mà người ta lạnh lùng từ chối và phũ phàng vứt bỏ không luyến tiếc.Nuốt ực nước mắt vào lòng, Ánh cố nén tâm tư bình tĩnh nói rõ ràng với bà Ngọc Lệ :- Con cám ơn tình thương bao la, trời biển của mẹ, đã đùm bọc che chở bấy lâu nay.

Bây giờ có lẽ là lúc con trả ơn.- Ý của con là...- Mong mẹ cho phép và đứng chủ hôn cho con.- Con có chồng thật sao ?- Vâng ! Ngay chiều nay, gia đình Khải Hưng sẽ tới nói chuyện cưới xin.- Trời ! Sao nhanh vậy con ?- Dạ, con đi cho khuất mắt anh Trung mẹ à.Ánh ngẩn cao mặt như thách thức và rất đắc ý khi thấy rõ ánh mắt tối sầm lẫn nét mặt thộn ra như ngây dại của Thài Trung :- Nè ! Như thế chắc anh vui lắm phải không ?Trung bối rối hỏi :- Cô ..

nói thiệt à ?- Về chuyện gì ?- Thì có chồng ấy.- Ừ, làm cô dâu ai mà chẳng ham.

Thôi nhé, không nói với anh nữa.

Tôi về phòng thu xếp đây.

Đi mấy ngày rồi, sợ người ta ghét rồi ném áo quần ra đường thì khổ.

Mẹ à, con xin phép vào phòng.Bà Lệ gật đầu :- Ừ ! Còn mẹ thì về phòng nghỉ ngơi đi.- Cám ơn mẹ.- Khoan đã.Trung chặn lại nhưng lúng túng ra mặt, bởi không tìm được lý do gì để giữ Nguyệt Ánh lại.- Anh còn gì để nói với tôi à ? Nói đi, tôi không có thời gian nhiều đâu.

À phải mẹ Ơi, ý mẹ thế nào ạ ? con tính thế này, có lẽ chiều nay con xin phép tới nhà mới để trang trí nội thất và ở đó luôn chờ ngày cưới.- Chừng nào tụi con cưới mới được ?- Nếu mẹ đồng ý và cho phép, có lẽ hết tuần này.Bà Lệ chép miệng :- Nhanh quá.

Mẹ không chuẩn bị kịp.

Vả lại, chuyện hôn nhân là hệ trọng cả đời, con suy nghĩ kỹ chưa mà vội vả quyết định.

Hơn nữa, tuy thời buổi này mọi thứ điều theo vòng xoay của kinh tế thị trường, nhưng theo mẹ đối với việc hôn nhân không thể lập luận tiền là trên hết.

Rồi phần thua thiệt sẽ để lại hậu quả thảm khốc đối với bản thân người phụ nữ.Giọng bà Ngọc Lệ chợt ngậm ngùi đau xót :- Nếu con nghĩ ta là mẹ thì nên ở lại nơi đây, chuyện cưới xin bàn sau.- Tức là ý mẹ...- Từ từ tính con ạ.NA quả quyết :- Không, con xin mẹ thứ lỗi cho.

Con đã không thể ở lại được nữa rồi, người ta khinh khi coi thường lắm.

Sống mà nhục nhã thế này, thà chết sướng hơn.- Nè, cô nói thế tức muốn ám chỉ tôi phải không ?- Ai có tịch người đó rục rịch.- Cô...Ánh dài giọng :- Gì chứ ? Bộ tôi nói oan cho anh sao ? Lòng dạ anh thế nào, chẳng lý tôi không rõ.

Tôi chưa từng thấy con trai nào ích kỷ và nhỏ mọn như anh, cứ sợ nuôi tôi tốn cơm tốn gạo.

Bây giờ tôi có chồng đi khỏi nơi đây, anh tha hồ mà vui thích.- Nhưng mà cô nói oan cho tôi rồi.- Tôi thật sự không hiểu ý anh ?- Tôi không tệ như cô nói đâu.Trung rối bời tâm sự, cố tìm lời diễn giải sự hiểu lầm tai hại này.

Thật ra thâm tâm anh chưa bao giờ muốn Ánh ra đi, nói gì là có chồng.

Bởi vì hơn ai hết, anh hiểu rất rõ con tim mình.

Lòng dạ yêu say đắm người ta rồi, nhưng sao hễ mở miệng chỉ thốt nên bao lời lẽ khó nghe.

Trung tự sỉ vã và nguyền rủa mình.

Bây giờ đây lại đứng yên như tượng đá, nhìn người ta "sang sông", thử hỏi làm sao chịu được chứ ?Bà Lệ gọi nhỏ :- Trung ! Thái Trung ! Con không sao chứ ?Trung giật mình thở hắt ra và nhìn quanh :- Dạ không ! Ủa, Nguyệt Ánh đâu rồi hả mẹ ? Cô ấy đi rồi ư ?- Chẳng phải khi nãy con đuổi người ta sao ?Trung cúi thấp đầu :- Con ..

Con thật không ngờ sự thể lại tới nông nổi này.

Sự việc làm con bất ngờ quá.- Bởi vậy mới nói, kẻ khờ khạo ngu si nhất vẫn là con trai của mẹ.

Bây giờ vuột khỏi tầm tay rồi mới tiếc.- Giờ tính sao hả mẹ ?- Mẹ không biết, con tự làm thì tự lo liệu ổn thỏa đi.

Cưới đến nơi rồi, chác cũng chẳng còn kịp thời gian cho con đâu.- Mẹ ..

chẳng lý nào mẹ nỡ bỏ con.- Chứ con biểu mẹ phải làm sao bây giờ ? Tại sao con không nói rõ lòng dạ của con cho nó biết ?- Lỡ như mà cô ấy từ chối...!con sợ phải đối mặt với sự thật.- Hèn yếu quá sao đáng mặt đàn ông chứ con.Nói xong bà Lệ thở dài đứng lên đi thẳng lên phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận