Nam nhân mặc áo choàng đen thêu chỉ vàng phức tạp, một con hồ ly xám ngoan ngoãn ngồi bên cạnh y.
Con hồ ly xám vẫy đuôi lấy lòng.
Lục Du cầm bút phê duyệt công văn: “U Nương, không được tùy hứng.
”
Lục Du dùng bút mực nhẹ nhàng chấm lên giữa lông mày nàng, con hồ ly xám hóa thân thành một thiếu nữ mặc áo trắng, nàng quỳ gối, hai tay ôm đuôi hồ ly của mình, đôi mắt đẫm lệ, cố gắng khiến mình trông đáng thương hơn:
“Ta không muốn ra ngoài, huynh xem ta biến hình còn chưa giỏi, ta nghe những người khác trên núi nói, người dưới núi thích ăn thịt hồ ly, mặc da hồ ly, nếu như họ nhìn thấy cái đuôi này của ta, khi ta trở về ta sẽ không còn đuôi nữa.
”
“Nếu thật sự như vậy, ta sẽ chia cho muội một cái đuôi.
” Lục Du đã hạ quyết tâm phải đưa U Nương ra ngoài.
U Nương vùi mặt vào đuôi của mình, giống như một đứa trẻ chịu nhiều ấm ức: “Ta muốn cái đuôi của chính mình.
”
Lục Du vẫn chăm chú nhìn vào những dòng chữ dày đặc, nói một cách nghiêm túc: “U Nương, ta đã nói nhiều lần rồi, những yêu vật như chúng ta nếu muốn đắc đạo thành tiên thì phải thuận theo thiên mệnh, khi muội trải qua hết kiếp nạn thì có thể tu thành chính quả, trở về Âm Sơn làm một con hồ ly vô lo vô nghĩ.
”
Lục Du có thể bói toán thiên mệnh, y quan tâm đến từng con hồ ly ở Âm Sơn, vì vậy mỗi khi có hồ ly ở Âm Sơn trưởng thành, y đều chỉ bảo đôi điều, để hồ ly xuống núi trải qua kiếp nạn, phần lớn mọi người đều thành công trở về sau khi được y giúp đỡ nhưng vẫn có một số người không vượt qua được kiếp nạn đó.
Nàng lắc đầu như trống bỏi, nàng buông đuôi ra, nắm lấy tay áo của y: “Lỡ như ta không vượt qua được kiếp nạn và chết thì sao?”
Y bình tĩnh đáp: “Có ta bảo vệ muội.
”
Tính cách cứng đầu không chịu khuất phục của Lục Du khiến nàng lập tức chán nản.
Nàng ăn vạ, làm loạn, khóc lóc van xin, dùng đủ mọi cách nhưng chỉ nhận được một câu của Lục Du: U Nương, không được tùy hứng.
Nàng không tùy hứng, chỉ là không muốn xa nhà, nàng ôm chặt cả cánh tay của Lục Du, giọng nói nũng nịu: “Ta không muốn thành tiên, chỉ muốn làm một con hồ ly bình thường ở bên huynh, được không, Lục Du, được không.
”