Bầy Hạc

Mấy ngày Từ Kiến Hằng bị thương nằm viện, gần như ngày nào Chử Điềm cũng đến bệnh viện báo cáo. Tống Khả Như sợ cô quá cực nhọc dặn dò cô không cần thiết mỗi ngày đều đến. Ngoài miệng Chử Điềm vâng dạ nhưng vẫn không để lỡ buổi nào.

Dù từ lúc kết hôn đến nay không sống chung nhà với ba mẹ chồng, qua lại với nhau cũng không thân thiết, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ đến điều tốt đẹp của hai vị trưởng bối này. Dù quan hệ của Từ Nghi và ba mẹ thế nào đi nữa, đó đều là chuyện giữa họ, nhìn từ lập trường của cô, ít ra bây giờ họ vẫn quan tâm rất nhiều cho cô và Từ Nghi, cũng chưa từng làm khó cô. Cho nên với bổn phận làm dâu, theo lý cô nên tận hiếu. Cũng bởi vì thái độ này của cô, mấy ngày tiếp theo họ cư xử với nhau càng thêm hài hòa.

Thứ Bảy, Chử Điềm thức dậy từ sớm. Bởi vì trên đường hơi ùn tắc nên lúc đến bệnh viện Từ Kiến Hằng đã ăn sáng xong, đang ngồi đó đọc báo. Một tay cầm báo, đeo cặp kiếng lão, trông hết sức vất vả.

Vừa ngước mắt đã nhìn thấy Chử Điềm đến, ông thả lỏng, cười nói với cô:

“Hôm nay thời tiết khá đẹp, có lạnh không con?”

“Trời trong, mặc áo khoác đã đủ ấm rồi ạ.” - Chử Điềm thấy ba chồng ở trong phòng buồn chán liền đề nghị - “Ba, con đẩy ba ra ngoài một chút, hít thở không khí trong lành nhé?”

Từ Kiến Hằng nghe vậy vô cùng vui mừng đặt báo xuống:

“Cũng tốt, cả ngày cứ chết dí trong phòng, không có bệnh cũng ngột ngạt đến có bệnh.”

Chử Điềm cười, lấy áo khoác choàng lên người Từ Kiến Hằng, lại bảo nhân viên chăm sóc dìu ông đến xe lăn, đẩy xe lăn xuống lầu, đến vườn hoa phía sau khu nội trú.

Thời gian này trong vườn hoa tụ tập rất đông người. Phần lớn đều là bệnh nhân nằm viện, ở lâu trong phòng nên ra ngoài hóng mát một chút. Chử Điềm đẩy ông đi giữa dòng người, tâm trạng cũng thoải mái hơn ở trong phòng bệnh.

Lúc đi đến một cái đình nhỏ, thấy có hai người già đánh cờ bên trong, Từ Kiến Hằng bảo Chử Điềm đẩy ông vào, ngồi bên cạnh xem vài nước, lại lặng lẽ bỏ đi. Đi về phía trước nữa lại thấy mấy người bạn nhỏ ngồi vây quanh vẽ tranh trên bãi cỏ. Ông cũng bảo Chử Điềm dừng lại, lẳng lặng ngắm nhìn. Có thể thấy vẻ mặt Từ Kiến Hằng vô cùng thư thái và vui vẻ, dường như rất hưởng thụ cuộc sống nằm viện thảnh thơi thế này.

Chỉ nghe ông thở ra một hơi thật dài, cảm thán:

“Ba đã quên mất lần cuối cùng được thư thái như vậy là lúc nào rồi.”

Chử Điềm rất hiểu ông, dù sao một người gánh vác một công ty lớn như vậy, chắc chắn chịu áp lực và bận rộn là chuyện đương nhiên. Chỉ sợ xảy ra những chuyện như thế này, nên ông mới ký thác kỳ vọng lớn lao lên vai Từ Nghi.

“Điềm Điềm, bây giờ có thể liên lạc với Từ Nghi không?”

Chử Điềm lắc đầu, cho rằng Từ Kiến Hằng ngồi trước không nhìn thấy nên cô nói:

“Không có ạ, mấy ngày qua cũng không nhận được điện thoại của anh ấy.”

Từ Kiến Hằng khẽ nhíu mày:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Làm lãnh đạo đã lâu, Từ Kiến Hằng hơi hạ giọng nói chuyện như đang nổi giận, vô cùng uy nghiêm. Chử Điềm vội vàng trả lời:

“Chắc hẳn là chưa hoàn thành nhiệm vụ thôi ba.”

Từ Kiến Hằng thoáng im lặng:

“Nó thường xuyên như vậy phải không? Vừa có nhiệm vụ là đi liền mấy ngày không gặp ai, gọi điện thoại cũng không tìm được?”

“Anh ấy… không phải lần nào cũng vậy.”

Chử Điềm cân nhắc trả lời. Điều này không hẳn là nói dối, rốt cuộc lúc trước dù mấy ngày anh không thể về nhà nhưng căn bản ngày nào cũng gọi điện về một cuộc. Nghĩ như vậy, ngay cả Chử Điềm cũng thấy lần này có chút kỳ lạ.

Lẽ nào anh đang lẩn tránh cô?

Làm sao Từ Kiến Hằng không nghe ra sự dè dặt trong giọng nói của Chử Điềm chứ. Ông nhìn cảnh tượng đám trẻ chơi đùa ở đằng xa, thở dài, nói:

“Con không phải hốt hoảng, ba chỉ hỏi một chút thôi. Hiện giờ nó đi lính, ba còn có thể quản lý nó được bao nhiêu chứ? Ba chỉ nghĩ, cứ như thế mãi thì con phải làm sao đây.”

Chử Điềm thật sự cảm động, không ngờ Từ Kiến Hằng còn quan tâm đến chuyện này thay cô.

“Ba, ba không cần lo lắng cho con đâu, bây giờ con ở trong khu gia thuộc, tiện đường đi làm, ăn ở cũng an toàn, rất tốt ạ.”

Từ Kiến Hằng ừ, Chử Điềm cho rằng ông đã yên tâm, giây lát sau lại nghe ông nói:

“Thật sự không được thì đừng nên một mình gắng gượng, dọn về nhà ở đi.”

Chử Điềm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ tốt nhất vẫn đừng dọn về. Không vì cái gì khác mà là gây lộn với nhau cũng không tiện.

Hai người đi dạo trong vườn hoa hơn một giờ, trên đường trở về đột nhiên Từ Kiến Hằng nói với cô:

“Điềm Điềm, con thấy Từ Nghi có được xem là một người lính giỏi không?”

Tay Chử Điềm đẩy xe lăn hơi chậm lại, cô không nghe ra ẩn ý của Từ Kiến Hằng nên không dám tùy tiện cất lời. Thoáng suy nghĩ, cô nói:

“Có thể vì một nhiệm vụ mà lâu như vậy không trở về nhà, cũng không gọi về một cuộc, toàn tâm cống hiến cho đơn vị còn không xem là người lính giỏi sao ạ?”

Cô nói như vậy không hề có dụng ý nói tốt cho Từ Nghi, ngược lại giống như một cô con gái đang làm nũng với ba mình. Nghe vậy, Từ Kiến Hằng cười khẽ, vòng tay qua phía sau vỗ nhẹ lên tay Chử Điềm, dường như đang an ủi cô.

“Thằng nhóc này rất có chủ trương của mình. Ba và mẹ đều không thể nào buộc nó làm bất cứ chuyện gì nó không thích, nói ngon ngọt không được, đánh chửi cũng không xong. Nó cứng cổ đứng trước mặt ba, chẳng mảy may nhượng bộ. Có đôi khi ba giận đến mức chẳng biết phải làm gì nó.”

Chử Điềm có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, không kiềm được liền bật cười.

“Khi nó mới mấy tuổi đã không giống trẻ con chút nào, không hề bộp chộp như mấy đứa trẻ khác, ai gặp cũng khen nó hiểu chuyện.”

Từ Kiến Hằng nhớ lại, giọng nói thong thả ung dung, không nghe ra tâm trạng thế nào.

“Nói như vậy từ nhỏ đến lớn anh ấy đều như thế sao?”

“Nào có chứ, lúc Từ Nghi mười mấy tuổi cố chấp hơn hiện tại nhiều.” - Từ Kiến Hằng nói, chậm rãi cười - “Nó cực kỳ hâm mộ anh nó, một lòng muốn chạy ra ngoài. Lúc học lên cấp ba tạm nghỉ một năm, hơn phân nửa thời gian đều chạy ra ngoài chơi, nếu không phải gọi điện thoại về nhà báo bình an, ba cũng không biết nó đang ở đâu nữa.”

Chử Điềm nghe thấy mới lạ, không ngờ Từ Nghi còn có thời gian ngông cuồng đến vậy.

“Nếu đổi lại góc độ mà nghĩ cũng rất tốt, khi còn nhỏ chơi đủ, như hiện tại cả ngày gò bó trong đơn vị, muốn đi ra ngoài cũng không có thời gian nữa.”

Tốt, trái lại rất tốt. Ông từng có lòng cho con trai mình trải nghiệm, nhưng chưa từng nghĩ anh vừa chạy đi thì đã không muốn quay về nữa. Thậm chí có đôi khi, lúc ông thấy Từ Nghi sẽ cảm thấy có chút hoảng hốt. Đó thật là con trai của Từ Kiến Hằng ông sao?

Bây giờ Từ Nghi không phải là kiểu mà Từ Kiến Hằng mong muốn anh trở thành. Cả đời ông sát phạt quyết đoán, bày mưu nghĩ kế, oai phong một cõi, từng một lòng muốn cuộc đời con trai mình sẽ đi theo quỹ đạo mà ông đã vạch sẵn. Nhưng sau đó ông thấy Từ Nghi từng bước trưởng thành làm một người lính, phát hiện ông thật sự đã sai quá mức.

Đó là con trai ông, lâu như vậy rồi mà đến nay ông chưa từng thỏa hiệp, vậy tại sao phải trông vào đứa con trai chảy chung một dòng máu, bướng bỉnh kiên quyết tận cốt cách giống ông sẽ làm như vậy? Ông quá rõ tính tình của những người như ông và con trai mình, sẽ bất chấp tất cả để cố gắng làm tốt hơn chứ không nhượng bộ.

Đến cuối cùng, Từ Kiến Hằng phát hiện, hóa ra nhiều năm như vậy, chẳng qua ông chỉ đang phân cao thấp với bản thân mình. Quả nhiên là buồn cười lại đáng thương.

Chiều ngày hôm sau, sắc trời lại ảm đạm. Lúc Tống Khả Như chạy đến bệnh viện thì Từ Kiến Hằng đang nhấn điều khiển từ xa buồn chán đổi kênh, tivi chỉnh im lặng, bởi vì Chử Điềm đang khoác áo khoác cuộn mình ngủ trên ghế salon nhỏ bên cạnh.

Tống Khả Như liếc nhìn cô, nhỏ giọng nói với Từ Kiến Hằng:

“Mấy ngày nay con bé chạy tới chạy lui từ nhà đến bệnh viện, thật sự mệt nhọc.”

Trong lòng Từ Kiến Hằng cũng xúc động, mấy năm nay bởi vì cao huyết áp nên ông đã vào viện hai lần, chưa bao giờ có con cháu tận hiếu trước giường ông như vậy.

“Làm khó nó rồi.”

Tống Khả Như thở dài một hơi:

“Không ngờ con trai nuôi nhiều năm như vậy, khi ngã bệnh còn không bằng đứa con dâu chưa cưới được một năm.”

Từ Kiến Hằng cười, mắt nhìn thẳng tivi, khẽ nói:

“Điểm này nên khen con trai bà, là nó tìm được người vợ tốt.”

Tống Khả Như cũng cười, đi đến muốn đắp lại áo cho Chử Điềm, lại phát hiện cô đang ngủ mà sắc mặt ửng đỏ, cau mày, vẻ mặt trông vô cùng khó chịu.

Tống Khả Như nghĩ cô gặp ác mộng liền vỗ nhẹ lên bả vai cô, kêu cô dậy:

“Điềm Điềm, tỉnh lại nào.”

Chử Điềm khẽ “Hừ”, vẫn ngủ mê mệt. Tống Khả Như đành vỗ má cô, một lúc sau mới đánh thức cô được. Chử Điềm còn ngái ngủ nhìn Tống Khả Như, vẻ mặt hơi ngơ ngác:

“Mẹ?”

“Có phải gặp ác mộng không?”

Tống Khả Như đưa tay sờ trán cô, may mà không nóng. Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Tống Khả Như, Chử Điềm tỉnh táo lại, cô lập tức ngồi dậy, ngại ngùng nói:

“Không sao ạ, có thể là ngủ ở đây không thoải mái thôi.”

“Vậy thì nghe lời mẹ về nhà ngủ đi. Ngày mai không cần đến, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì, đừng khiến bản thân ngã bệnh.”

Từ Kiến Hằng nghe vậy cũng dặn dò cô:

“Ba thấy mấy ngày nay con không ăn được nhiều cơm, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Đúng lúc ở bệnh viện có vấn đề thì khám ngay đi.”

“Không cần đâu ạ.”

Chử Điềm liền xua tay từ chối, chính cô hiểu rõ thân thể mình, đơn giản là tâm trạng ảnh hưởng nên không muốn ăn, có vấn đề gì lớn đâu.

May mà Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng không hỏi nhiều, Chử Điềm viện cớ rửa mặt, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Vừa rồi thật ra cô đã gạt Tống Khả Như. Quả thật cô đã thấy ác mộng, hơn nữa còn liên quan đến Từ Nghi.

Cô mơ thấy Từ Nghi mặc một bộ quân phục rằn ri không biết thuộc binh chủng gì đi lên một chiếc máy bay trực thăng. Trong buồng máy bay có hai hàng người mặc đồ rằn ri giống anh ngồi chỉnh tề đối diện, võ trang đầy đủ, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc, giống như sắp đi làm một nhiệm vụ đặc biệt.

Máy bay trực thăng bay trên không trung hồi lâu, cuối cùng lượn vòng dừng ở độ cao ba nghìn mét, bên dưới là rừng rậm bát ngát không biết rộng bao nhiêu mét vuông. Lúc này, của khoang mở ra, một người sĩ quan đứng ở cửa hô to với người bên trong, bảo họ nhảy xuống từ nơi này.

Trong mơ cô hoảng sợ muốn hét lên với Từ Nghi:

“Đừng nhảy, nguy hiểm! Bên dưới có sương mù, không thấy rõ địa hình.”

Nhưng Từ Nghi dường như không nghe thấy, tung người nhảy từ cửa khoang, chiếc dù căng ra sau người.

Trong mơ dường như cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười mình ngốc đã quên còn có dù. Tuy nhiên một giây sau tình hình biến chuyển đột ngột, chiếc dù từ từ tách khỏi thân thể Từ Nghi, cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tốc độ rơi xuống của Từ Nghi càng lúc càng nhanh, nhanh đến mất khống chế. Nhanh chóng xuyên qua lớp lớp sương mù rồi rơi vào khu rừng dày đặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui