Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“A...” Thủy An Lạc run bắn người, bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Sở Ninh Dực thấy vậy vội đáp xe lại bên đường, nhìn cô gái đã toát mồ hôi đầy đầu.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của cô.

Thủy An Lạc vừa nắm lấy miếng ngọc tím của mình vừa nhìn Sở Ninh Dực.

“Vừa rồi em mơ thấy gì thế? Anh cứ thấy em hỏi "mày là ai" suốt?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi.

Mày là ai?

Hóa ra cô đã hỏi cả ra miệng rồi.

“Một con ác long, cả người nó bốc mùi hôi thối, em muốn hỏi nó là ai.” Thủy An Lạc như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nên lúc nói chuyện có chút mông lung.

Sở Ninh Dực nhét tay cô vào ngực mình, khẽ hôn một cái lên trán cô để an ủi, “Chỉ là ác mộng thôi, trên đời này làm gì có rồng chứ.”

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt mê man vô định.

Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào ánh mắt thẫn thờ của cô, nhưng bỗng chốc lại phát hiện ra một hiện tượng không tin nổi vào mắt mình.

“Sao... sao thế?” Thủy An Lạc thấy hai mắt anh bỗng mở lớn liền tỉnh táo lại.

Sở Ninh Dực nhắm mắt vào rồi lại mở ra, nhìn vào mắt Thủy An Lạc, là màu nâu, vậy ánh tím vừa rồi là anh nhìn nhầm sao!

Trong giây phút đó, hình như anh đã nhìn thấy mống mắt của Thủy An Lạc có màu tím.

Nhất định là anh đã nhìn nhầm rồi!

“Không có gì, tính nói sao em lại có giấc mơ ngu ngốc thế thôi. Em tưởng em là truyền nhân của rồng chắc?” Sở Ninh Dực vờ cười một cái thật thoải mái, rồi xoa xoa đầu cô.

Thủy An Lạc bĩu môi, “Anh chưa từng nghe bài hát "Chúng ta đều là truyền nhân của rồng" à?”

Sở Ninh Dực thấy cô không sao nữa mới khởi động xe, “Em được tiến hóa từ vượn đấy, sao em không nói em là truyền nhân của khỉ đi?”

Truyền nhân... của khỉ?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, lần đầu tiên cô nghe thấy câu này đấy.

Tuy có nhiều người tin vào thuyết tiến hóa, con người được tiến hóa từ vượn, nhưng không ai nói mấy câu kiểu như người là truyền nhân của khỉ cả!

KHÔNG CÓ AI CẢ!

Về đến nhà đã là mười giờ mười lăm, Tiểu Bảo Bối lúc này vẫn chưa ngủ, đang ôm súng của mình ngồi dưới thảm nhìn trân trân ra ngoài cửa.

Hà Tiêu Nhiên nhìn cái đầu của nhóc cứ gật gù, biết cu cậu buồn ngủ rồi, nhưng ba mẹ chưa về nên nhóc vẫn không chịu đi ngủ.

Thủy An Lạc gọi điện về nói đang trên đường về. Tiểu Bảo Bối mới không khóc nữa, nên giờ đang ôm khẩu súng yêu thích nhất của mình ngồi ngoài cửa chờ ba mẹ về.

Không hiểu sao Hà Tiêu Nhiên bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Hồi nhỏ Sở Ninh Dực chưa từng đối xử với bà như thế bao giờ cả. Bà đi diễn một tuần trời, Sở Ninh Dực cũng không hề nói được một câu “Mẹ ơi con nhớ mẹ“. Lần nào bà gọi điện cho chồng cũng chỉ nghe được một câu “Con ngủ rồi.” thôi.

Xe đỗ lại ngoài cửa, Tiểu Bảo Bối vốn đang gục đầu lúc này bỗng vực dậy tinh thần, mở mắt thật to nhìn ra ngoài cửa.

Thế là, vừa bước vào cửa, Thủy An Lạc liền nhìn thấy cậu con trai không khác gì ông Phật Di Lặc đang ngồi đó, cu cậu thấy mẹ liền gọi lớn: “Ma ma~”

Thủy An Lạc vội chạy tới bế nhóc lên, chạm lên cái đầu âm ấp của nhóc: “Không phải mẹ bảo con đi ngủ đi rồi sao?”

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thân thiết dụi vào lòng mẹ, mẹ không về thì con còn lâu mới chịu ngủ.

“Về rồi thì đi nghỉ sớm đi.” Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đi thẳng lên lầu, nhưng ai cũng có thấy rõ được vẻ oán hờn của bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui