Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc chờ Tiểu Bảo Bối ngủ say rồi mới thở phào từ từ lùi lại.

Sở Ninh Dực vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ thôi cũng biết chắc anh đã mệt cả đêm rồi.

Sự thật đã chứng minh, sức chiến đấu của một thằng nhóc luôn vượt xa sức chiến đấu của một nam thần.

Thủy An Lạc đập đập mấy cái lên cổ rồi đi xuống nhà. Hai chín Tết là ngày để quét dọn nhà cửa, người làm dọn dẹp xong đều được cho nghỉ để về nhà đón Tết hết cả rồi, thế nên giờ Sở Mặc Bạch đang ngồi viết câu đối để dán lên.

Hà Tiêu Nhiên ở bên cạnh mài mực cho ông. Thủy An Lạc vừa xuống nhà liền trông thấy cảnh tượng rất đáng ngưỡng mộ này.

Có lẽ sau này cô với Sở Ninh Dực cũng sẽ như vậy nhỉ?

Hà Tiêu Nhiên ngẩng lên, thấy Thủy An Lạc đang đứng ở cầu thang, sắc mặt khẽ biến, bà nhàn nhạt nói: “Mẹ để bữa sáng của con trong bếp ấy, mau đi ăn sáng đi.” Nói xong bà lại quay ra xem chồng viết chữ tiếp.

Thủy An Lạc gãi đầu, ngoan ngoãn chào hỏi hai người một tiếng, sau đó đi thẳng vào bếp.

Cô còn tưởng mẹ chồng sẽ trách cô việc cô dậy muộn cơ, không ngờ hôm nay lại dễ chịu như vậy.

Sở Mặc Bạch ngẩng lên nhìn vợ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế này chẳng phải rất tốt sao, con bé không sợ em nữa ắt sẽ thân thiết với em hơn thôi.”

“Giờ thì em đã hiểu được cảm giác của mẹ rồi, chẳng trách khi ấy mẹ lại thích soi em như thế.” Hà Tiêu Nhiên thở dài, “Nhưng hồi trước em cũng đâu có rụt rè sợ sệt như nó đâu.”

“Đó là vì Lạc Lạc để tâm tới thái độ của em.” Sở Mặc Bạch thở dài nói.

“Anh nói như thể em không để ý tới mẹ không bằng.”Hà Tiêu Nhiên nói xong cũng không mài mực cho ông nữa, bỏ luôn lên lầu.

“Này, em...” Sở Mặc Bạch nhìn vợ bỏ lên lầu, lại nghĩ tới lời con trai nói, hay bà xã ông lại tới thời kỳ tiền mãn kinh thật?

Thủy An Lạc ăn qua loa một chút, lại thấy mẹ chồng bỏ lên nhà, cô khẽ run lên một cái, hình như cô có làm gì đâu nhỉ?

“Con gái, ăn xong chưa qua đây mài mực cho ba cái nào.” Sở Mặc Bạch nói rồi tiếp tục viết câu đối.

“Dạ...” Thủy An Lạc đáp lại một tiếng rồi nhồi miếng cơm cuối cùng vào mồm, chạy ra.

Chữ viết bút lông của Sở Mặc Bạch rất đẹp, trông rất nghệ thuật.

Có khí chất giống như con người ông vậy.

Năm đầu tiên cô kết hôn với Sở Ninh Dực, hồi đó Tết cô ở chung cư một mình nên không biết chuyện ba chồng cô biết viết câu đối, nên lần này khó tránh khỏi có chút tò mò.

“Năm nào ba cũng tự viết ạ?” Thủy An Lạc vừa mài mực vừa nói, “Hồi con còn nhỏ ba con cũng cũng hay viết, nhưng sau này thì không viết nữa.”

Tay Sở Mặc Bạch thoáng khựng lại, xong lại tiếp tục đưa bút.

“Ba con viết đẹp lắm.” Sở Mặc Bạch cảm thán nói.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu: “Ba, trước đây ba rất thân với ba con sao?”

Cô nhớ, hôm đó ba chồng cô thậm chí còn đuổi theo ra ngoài, với cả lúc ba cô tới ông cũng đón tiếp rất nhiệt tình nữa.

“Cũng không tính là thân, nhưng hồi còn trẻ, ba con từng cứu mạng ba.” Sở Mặc Bạch lên tiếng, ông nhìn cô gái đang đứng cạnh mình, “Hồi đó, ba còn chưa quen mẹ Ninh Dực, thích leo núi. Có một lần trong lúc leo núi ba gặp phải tuyết lở, là ba con đã cứu ba.”

Thủy An Lạc lắng nghe, hơn ba mươi năm trước mà gặp tuyết lở thì nguy hiểm đến cỡ nào cơ chứ?

“Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, nhưng khi ấy, trên người ba con đã có một khí chất mà ba không thể có. Bọn ba ở trong tuyết ba ngày ba đêm, đã mấy lần ba nghĩ rằng chúng ta không thể sống sót để ra khỏi đó được. Nhưng ba con lại nói với ba rằng, có chết cũng phải ra ngoài chết, không được chết cạnh ông ấy.”

Lúc Sở Mặc Bạch nhắc lại chuyện cũ, ông không nhịn được cảm khái, “Ba con như thể sống vì nơi đó, như thể bất cứ trận tuyết lở nào trong mắt ông ấy cũng chỉ như mặt đất bằng phẳng vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui