Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tạm không nói đến Triệu Lâm, vì ngay từ đầu cô đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với con mụ này cả.

Nhưng quan trọng hơn là Triệu Miểu, Thủy An Lạc cảm thấy số lần cô đụng mặt cô ta có hơi nhiều, không hiểu sao đi tới đâu cũng đụng mặt cô ta nữa.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi nheo lại.

Việc cô cháu Triệu Lâm xuất hiện cũng chẳng phải là việc khiến mọi người cảm thấy vui vẻ gì cho cam. Hà Tiêu Nhiên đang nói chuyện với Thủy An Lạc cũng sa sầm sắc mặt.

Nhất là khi ở đây không có mặt Kiều Tuệ Hòa, nên cô ta cũng chẳng thèm nể nang mặt mũi ai nữa.

“Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là Sở phu nhân.” Triệu Lâm nói, giọng điệu còn có phần khinh bỉ.

Từ trước đến giờ cô ta luôn coi thường mấy người phụ nữ làm vợ nhà giàu thế này.

Nhưng mà dưới góc nhìn của Thủy An Lạc thì đây chỉ là một bà cô lớn tuổi ế chồng lại còn nặng lòng đố kỵ, hơn nữa cô ta cũng chẳng phải loại ế chồng đơn giản.

Triệu Miểu kéo tay Triệu Lâm, khéo miệng hơi nhếch lên, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Thủy An Lạc lại thấy được trong nụ cười ấy còn ẩn giấu điều gì đó khác lạ, chắc chắn cô ta không chỉ mỉm cười đơn giản như vậy.

“Lạc Lạc, chúng ta đi thôi.” Hà Tiêu Nhiên không muốn chấp nhặt với bọn họ.

“Sở phu nhân, nhìn người phải nhìn cho rõ, đừng nuôi một con chó sẽ quay lại cắn mình.” Triệu Lâm lại nói.

Thủy An Lạc mím môi lại rồi quay đầu nhìn Triệu Lâm: “Đội trưởng Triệu, nếu cô còn thể diện thì đừng có đứng đây nói mấy lời kiểu như vậy. Cái người đứng cạnh cô cũng không biết nên nói đỡ cho cô nữa rồi à?”

“Lạc Lạc, đừng nói chuyện với loại người thiển cận như vậy, sẽ hạ thấp mình đấy.” Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng nhếch môi lên rồi nói: “Một kẻ sống trên đời hơn bốn mươi năm rồi vẫn còn thiển cận thì những lời cô ta nói con cứ coi như chất thải của quá trình tiêu hóa đi, mặc dù có hơi thối nhưng sẽ bay hết nhanh thôi.”

Thanh âm của Hà Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhưng ẩn giấu hàng ngàn mũi dao châm biếm.

Chất thải của quá trình tiêu hóa...

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, ý của mẹ chồng cô là... rắm ấy hả!

Quả nhiên chiêu độc miệng của Sở tổng không phải là tự học thành tài, đây là vấn đề gen di truyền đó!

“Hà Tiêu Nhiên! Bà nói ai là rắm hả?” Triệu Lâm cũng chẳng phải kẻ ngu, cô ta lập tức hiểu được ẩn ý trong lời của Hà Tiêu Nhiên.

“Tai của đội trưởng Triệu điếc rồi sao? Cô không nghe thấy mẹ tôi nói cái gì à?” Sở Ninh Dực hời hợt lên tiếng.

Triệu Miểu thấy tình hình không ổn liền vội giả vờ làm người tốt: “Cô, bác Sở, dù sao đây cũng là ở bên ngoài, chúng ta đừng nói nữa.”

“Không nói nữa?” Hiển nhiên là Hà Tiêu Nhiên không định cho qua dễ dàng như vậy, bà quay luôn sang nói với bọn họ: “Là ai gây chuyện với chúng tôi hả? Con dâu nhà tôi thế nào là do con trai tôi chọn. Nó là người hay là quỷ cũng không tới lượt loại giả nhân giả nghĩa như mấy người chen mồm vào nói.”

Vì đang tức giận nên Hà Tiêu Nhiên hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho bọn họ cả.

Trong lòng Thủy An Lạc dâng lên cảm giác ấm áp. Cô ôm chặt cánh tay của Hà Tiêu Nhiên hơn.

“Bà...”

“Bà cái gì mà bà? Bị mẹ chồng tôi nói đúng tim đen rồi chứ gì?” Thủy An Lạc bật cười: “Lần sau nếu muốn gây chuyện với ai, trước tiên phải xem mình có bản lĩnh hòa giải hay không, đừng có làm mấy chuyện tự rước lấy nhục thế này.”

Việc đối phó với người khác đương nhiên Thủy An Lạc cũng làm được, chỉ là cô sợ bị mẹ chồng mắng thôi.

Nhưng bây giờ mẹ chồng ở cùng một chiến tuyến thì cô còn gì phải ngại nữa.

Sở Ninh Dực vốn định nói gì đó nhưng xét thấy tình hình bây giờ anh hoàn toàn không cần lên tiếng, bởi vì mẹ và vợ anh đã có thể quét sạch chiến trường rồi.

“Chị dâu, chị nói vậy là nặng lời rồi, cô với em chỉ đi qua chào hỏi một tiếng thôi mà, thế nào lại thành gây sự với hai người được?” Triệu Miểu cau mày nói, ra vẻ cô ta cực kỳ không vui.

Khóe miệng của Thủy An Lạc hơi nhếch lên rồi hời hợt nói: “Đội trưởng Triệu, bà đang nuôi một con hồ ly bên cạnh mình đó, cẩn thận nói không chừng ngay giây sau lại bị nó cắn cho một phát luôn đấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui