Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Giáo dục là thứ tốt, tôi nghĩ nó phải dùng với người nào xứng đáng, chứ dùng linh tinh thì lãng phí quá! Còn nữa, ông Triệu này, tuổi tác của ông cũng không còn nhỏ nữa rồi, đầu óc tuy có hơi cũ nát cơ mà có còn hơn không nên phải cố mà giữ, ông nói có đúng không?”

Giọng điệu của Thủy An Lạc không nặng không nhẹ, nhưng mà sự giễu cợt trong đó thì rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Chị dâu, chị nói chuyện như thế là hơi quá đáng rồi đấy?!” Từ lúc bước vào cửa đến giờ, đây là câu đầu tiên Triệu Miểu nói.

“Có người có già mà không kính thì chẳng lẽ tôi còn phải đem mặt tới cho người ta nhổ nước bọt vào sao? Cô Triệu đây làm được, nhưng tôi lại không làm được mấy chuyện hèn hạ như thế!” Thủy An Lạc cười nhạt, đối với Triệu Miểu thì không chỉ đơn giản là ân oán giữa hai gia tộc mà còn là sự công kích mà cô ta nhắm vào cô nữa.

Hà Tiêu Nhiên cảm thấy sức bật của con dâu nhà mình còn mạnh hơn cả mình nữa.

“Nói thượng bất chính hạ tắc loạn đúng là không sai mà, Thủy Mặc Vân dạy dỗ cô thế nào vậy hả?” Lão Triệu hừ lạnh nói.

“Thật ngại quá, ba của tôi dạy tôi tốt lắm, không như ông đây, dạy ra một cô con gái chỉ biết tối ngày đi ghen tị với người khác thì cũng thôi đi, thế mà lại còn dạy được một cô cháu gái không nhìn ra đầu óc dùng vào được chỗ nào.” Thủy An Lạc nhẹ nhàng nói, ánh mắt còn cẩn thận liếc qua Kiều Tuệ Hòa. Cô thấy bà nội không có biểu hiện tức giận thì lại càng thoái mái.

Sắc mặt của giáo sư Triệu lại càng khó coi hơn. Ông ta vội vàng đứng dậy: “Chúng cháu không ở đây nữa, xin phép bác gái chúng cháu về trước.”

“Đi gì mà đi, nhìn bộ dạng uất ức của mày kìa!” Lão Triệu tức giận mắng một tiếng: “Con đàn bà này năm đó vì tiền mà vứt bỏ tao. Bây giờ tao tìm bà ta đòi lại chẳng phải là bình thường sao?”

Thủy An Lạc đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra là muốn đòi tiền.

“Lão già, ông bảo người chịu thiệt là ai cơ? Nhà ông ấy mà, cũng chỉ có giáo sư Triệu là còn nên người thôi! May mà năm đó bà nội tôi đá ông, chứ nếu bà nội đến với cái hạng đàn ông như ông thì tôi thấy thương cho bố chồng tôi vì có người ba như ông đấy!” Thủy An Lạc nói xong rồi dứt khoát đứng dậy: “Tôi không nói nhiều nữa, đây là nhà tôi, là Sở gia! Từ hôm nay trở đi không chào đón bất cứ một người nào của Triệu gia ngoại trừ giáo sư Triệu nữa.”

Thủy An Lạc nói rồi thẳng thắn ra lệnh đuổi khách.

Năm nay lão Triệu đá phải tấm cửa sắt đến đau cả chân rồi.

Triệu Lâm muốn nói gì đó nhưng Hà Tiêu Nhiên vẫn như cười như không nhìn cô ta. Đương nhiên cô ta biết miệng của Hà Tiêu Nhiên độc địa đến thế nào, nhưng không ngờ cái miệng của con nhãi con Thủy An Lạc này còn độc hơn.

“Thế nào, vẫn chưa chịu đi sao, chờ tôi tiễn từng người một à?” Thủy An Lạc cười lạnh một tiếng: “Hắc Long...”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên Hắc Long từ sân thượng chui ra. Nó quay đầu về phía lão Triệu sủa inh ỏi.

Triệu Miểu vừa thấy Hắc Long thì con mắt khẽ nheo lại, dường như cô ta đang quan sát cái gì đó.

Lão Triệu sợ chó, Thủy An Lạc lại ăn may chó ngáp phải ruồi.

Vì thế nên lão Triệu chân bận chạy, miệng bận chửi. Hắc Long đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn bị Thủy An Lạc gọi về.

Sau khi Triệu Miểu đi ra liền đứng bên cạnh Thủy An Lạc: “Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt đấy, hy vọng đến lúc đó chị dâu cũng có thể há miệng ra mà đổi trắng thay đen như vậy.”

“Cảm ơn, cô Triệu cứ lo cho cái thân mình đi đã! Đừng để đến lúc lại thành làm áo cưới cho người ta, để rồi mình chết thế nào còn chẳng biết.” Thủy An Lạc chậm rãi nói.

Triệu Miểu mỉm cười rồi lướt qua cô đi lên xe.

Thủy An Lạc nhìn bọn họ rời đi rồi cúi xuống xoa đầu của Hắc Long: “Mình về thôi.”

Hắc Long kêu một tiếng rồi lắc cái đuôi quay về.

***

Trong xe, ngoại trừ giáo sư Triệu đang lái xe ra thì lão Triệu đã tức muốn hộc máu luôn rồi.

“Cô ơi, Hắc Long kia là chó nghiệp vụ ạ?” Triệu Miểu bỗng lên tiếng.

“Con chó đó biến thái y như Sở Ninh Dực vậy!” Triệu Lâm cười nhạo, nếu không thì cô ta cũng chẳng phải vội vàng rời đi như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui