Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, càng nhìn anh với vẻ tò mò hơn.

Giờ sao cô có thể ra ngoài được chứ, sáng nay đi ra có một lát mà suýt bị người ta đập chết rồi kia kìa.

“Anh không phải tìm bà ngoại đâu, không cần đâu.” Thủy An Lạc kéo tay anh lại.

Lạc Hiên vỗ lên vai cô an ủi, “Yên tâm, anh nghĩ bà ngoại cũng không phải là muốn giết em đâu. Nếu như đã có người muốn giết em, bà cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.”

“Ý của anh là?”

“Để bọn họ tự đấu tranh nội bộ với nhau.” Lạc Hiên âm ngoan nói, “Anh đi đã.”

Lạc Hiên đi khỏi, Thủy An Lạc lại ngồi xuống xoa dịu Hắc Long. Bà ngoại không muốn giết cô, nhưng Lan Hinh lại cứ muốn giết cô.

Bà ngoại vốn định lợi dụng truyền thuyết về rồng để ép cô rời khỏi thành phố A này, thậm chí là rời khỏi Sở Ninh Dực. Nhưng cô không ngờ, Lan Hinh lại bắt tay với bà để lấy mạng của cô.

Thủy An Lạc không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ khả năng bói toán của bà ngoại cô bị thụt lùi rồi sao?

Lúc Sở Ninh Dực về tới nơi, cứu hỏa vẫn đang dập lửa, An Phong Dương đang ở ngoài cửa khai báo với các nhân viên cảnh sát. Anh nói lúc về liền phát hiện nhà hàng xóm bị cháy, nên mới báo cảnh sát, nhưng trong nhà hàng xóm không có ai cả.

Sở Ninh Dực vừa bước ra khỏi thang máy, khí lạnh toát ra quanh thân anh cũng đủ để đóng băng cả cái chỗ này.

“Chuyện này là sao?” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng. An Phong Dương nhìn anh khẽ lắc đầu. Sở Ninh Dực hiểu ý anh nên cũng không nói tiếp nữa.

“Sở tổng.” Người kia thấy anh liền sững ra, sau đó vội lên tiếng, “Chúng tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn, nhưng hình như camera ở đây đều bị hỏng hết rồi nên tạm thời vẫn chưa tìm ra được người phóng hỏa.”

An Phong Dương dựa vào vai Sở Ninh Dực, hơi nheo mắt lại, “Còn không nhanh đi tìm người đi. Kẻ kia chạy cũng nhanh thật, lúc tôi ra đã không thấy người đâu nữa rồi. Nếu không phải tôi ra kịp thì chắc giờ nhà tôi cũng bị cháy lây luôn rồi đấy.”

An Phong Dương nói với cái giọng ngả ngớn, rồi anh lại nhìn Sở Ninh Dực, “Haiz, nhà tôi mà bị cháy thì cậu có tặng căn nhà nữa cho tôi không?”

Cảnh sát cứu hỏa: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Các nhân viên cứu hỏa vừa dập lửa vừa thầm nghĩ, tình cảm mãnh liệt ghê…

“Sở tổng, xin hỏi cô Sở giờ đang ở đâu? Lúc này đáng ra cô ấy phải ở nhà mới đúng chứ?” Người kia dè dặt hỏi.

“Sao, không thiêu chết được vợ tôi nên các người thất vọng lắm hả?” Sở Ninh Dực lạnh lùng chất vấn.

“Không phải, không phải.” Người kia cuống lên, nhưng trong lòng vẫn có chút thắc mắc.

Trong nhà không có người, nhưng dưới đất lại toàn là nước, ngay cả vòi nước cũng bị mở hết ra, chuyện này khiến họ cảm thấy rất nghi ngờ.

“Sở tổng, đây là dầu hỏa, nếu dùng cách dập lửa thông thường là không thể, tôi chỉ thắc mắc trong nhà không có ai, nhưng tại sao các vòi nước lại đều được mở thôi.” Người kia vẫn cứng đầu hỏi lại.

“Các anh không biết Sở tổng có một con chó à?” An Phong Dương kinh ngạc nói.

Sở Ninh Dực quay lại nhìn An Phong Dương, An Phong Dương khẽ mỉm cười.

“Hắc Long.” Sở Ninh Dực bỗng cất tiếng gọi.

Hắc Long nhanh chóng chui từ trong nhà An Phong Dương ra, vẫy vẫy cái đuôi của mình nhìn Sở Ninh Dực.

“Đi vặn hết vòi nước lại rồi chui từ cửa sổ ra đây.”

Hắc Long sủa lên một tiếng, quẫy đuôi nhảy vào nhà, sau đó dùng miệng đóng van nước lại, cuối cùng chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ ở tầng hai, nhảy ra khỏi cửa sổ rồi xuất hiện trước mặt tất cả bọn họ.

Cảnh sát cứu hỏa: “...”

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, “Các anh có cần tới doanh trại để xem tài liệu của Hắc Long, nghiệm chứng một chút xem liệu nó có phải là yêu quái luôn không?”

Giọng nói lạnh như băng của anh khiến họ có cảm giác kể cả là cái khí nóng bức người của cơn hỏa hoạn này cũng không thể cứu vãn nổi bọn họ nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui