“Meow!!!!!” Con mèo lớn tiếng gào lên, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi lòng Lan Hinh, ánh mắt nó nhìn cô ta mang theo cả sự dè chừng.
***
Mười giờ tối, chú Sở đến đưa xác của kẻ điên kia đi. An Phong Dương lại nhận được tin xe ô tô của Triệu Miểu gặp tai nạn nổ tung trên đường cao tốc, nghe nói là xe tan người nát.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, Lan Hinh ra tay quá nhanh.
Sở Ninh Dực hơi híp mắt lại, tốc độ tiên hạ thủ vi cường của cô ta đúng là rất nhanh.
Vậy nên đầu mối để bọn họ có thể tìm được Lan Hinh cứ thế bị chặt đứt.
Thủy An Lạc ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Có khi nào Lan Hinh đang ở trong nhà Lâm Thiến Thần không?”
An Phong Dương đưa tay xoa đầu cô: “Em nghĩ được thế thì cô ta cũng có thể nghĩ được.”
Được rồi.
Thủy An Lạc im lặng, cô quyết định không lên tiếng nữa.
Hà Tiêu Nhiên gọi điện đến cương quyết yêu cầu hai người phải quay về nhà chính, nếu không sẽ trực tiếp qua đón! Xảy ra chuyện lớn như thế mà còn đòi ở ngoài, định hù chết đám người già cả bọn họ sao?
Thủy An Lạc bĩu môi, Sở Ninh Dực đưa tay day day trán. Dù sao khoảng thời gian này cũng không thể ở đây được, không bằng cứ dọn về nhà chính trước vậy.
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà. Tiểu Bảo Bối vẫn ngủ li bì suốt dọc đường, thân thể nhỏ bé của nhóc thi thoảng lại giật bắn lên một cái.
Về đến nhà, mọi người đều có mặt, Sở Ninh Dực đưa vợ và con trai vào nhà. Hà Tiêu Nhiên vội đi tới. Lúc bà muốn đón lấy Tiểu Bảo Bối thì nhóc đột nhiên khóc toáng lên.
Thủy An Lạc cuống cuồng ôm con trai dỗ dành.
“Nó bị giật mình ạ.” Thủy An Lạc đau lòng nói.
Hà Tiêu Nhiên cũng không gò ép quá. Dù sao lúc trẻ con bị dọa thì được mẹ ôm sẽ có cảm giác an toàn hơn.
“Sao lại bị đốt nghiêm trọng như thế được, vẫn chưa bắt được thủ phạm sao?” Hà Tiêu Nhiên vẫn không yên lòng hỏi.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Hà Tiêu Nhiên, cuối cùng lắc lắc đầu.
“Được rồi, người ngợm không làm sao là may mắn lắm rồi! Trước mắt cứ ở lại bên này đã, đợi giải quyết xong hết việc rồi hãy về.” Sở Mặc Bạch nói.
Hà Tiêu Nhiên vỗ vỗ lên vai Thủy An Lạc, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Thím Vu lo lắng cho mấy đứa lắm, bà ấy đòi về tìm đấy, hai đứa có gặp không?” Hà Tiêu Nhiên nhìn ra phía sau rồi hỏi.
“Thím Vu?” Thủy An Lạc cũng không nhịn được mà liếc nhìn ra sau: “Không gặp ạ.”
“Chắc không thấy mấy đứa đâu cũng sẽ về ngay thôi, cứ lên nhà nghỉ ngơi đi.” Hà Tiêu Nhiên lên tiếng nói.
Thủy An Lạc gật đầu, đang định đi vào thì ngoài cửa lại có tiếng động.
Thím Vu cầm ô quay về nhưng trên người cũng khó tránh khỏi bị dính chút nước mưa.
“Thím Vu.” Thủy An Lạc vội lên tiếng.
“Cảm tạ trời đất, cuối cùng mọi người cũng về rồi.” Thím Vu kích động nói.
“Thím Vu, chúng cháu không sao đâu ạ.” Thủy An Lạc lên tiếng.
Thím Vu gật đầu rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối, sau đó ân cần hỏi: “Tiểu thiếu gia không sao đấy chứ?”
Thủy An Lạc lắc đầu. Thím Vu thấy vậy mới yên tâm không hỏi tiếp nữa.
“Được rồi, cũng về hết cả rồi, mau mau đi nghỉ ngơi đi!” Hà Tiêu Nhiên thấy thím Vu trở về, lại thấy cũng muộn rồi nên lên tiếng khuyên.
Thủy An Lạc gật đầu rồi ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu.
Sở Ninh Dực đi theo phía sau Thủy An Lạc, anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, nhưng lại không nghĩ ra được là kỳ lạ ở đâu.
Thủy An Lạc tạm thời ở lại nhà lớn, tin tức đồng thời cũng ngày càng xôm.
Sau trận hỏa hoạn, Kiều Nhã Nguyễn vẫn không xuất hiện vởi vì bà dì tới, cho nên lúc này đang nằm trên giường buôn chuyện với Thủy An Lạc.
“Mày nói xem tại sao làm thân con gái lại khổ sở như vậy cơ chứ?”
“Mày không uống thuốc giảm đau à?” Thủy An Lạc nằm trên giường, Tiểu Bảo Bối rúc trong lòng mẹ, nhất quyết không chịu chui ra.