Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Ai?

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, nghe giọng điệu của cô bạn thân liền đoán được phần nào.

“Phong Phong à?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Thủy An Lạc lại gần như có thể khẳng định được rồi.

Lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người là Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tim đập của mình.

Mà lần này thì cô đau gan thật rồi.

Tiểu Bảo Bối nằm trong lòng mẹ. Nhóc ê a tự chơi với ngón tay bé xinh của mình. Sau trận hỏa hoạn đó, Tiểu Bảo Bối liền bám dính lấy mẹ, không chịu cho ai bế nữa.

Hà Tiêu Nhiên nói là vì nhóc bị dọa sợ nên mới thế, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.

Kiều Nhã Nguyễn nằm trên giường phòng cho khách của An gia. Mẹ An đối xử với cô rất tốt, giờ đang ở ngoài pha nước đường đỏ cho cô.

“Ừ.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời nhẹ bẫng: “Nhưng mà tao chưa nhìn thấy anh ta. Lúc tao tỉnh lại thì anh ta đã đi rồi nên tao cũng chẳng rõ nữa. Nếu đã không thích tao thì tại sao vẫn cứ cho tao cảm giác là anh ta đang thích tao chứ.” Kiều Nhã Nguyễn nói mà chóp mũi bỗng cay cay, ngay cả mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Thủy An Lạc nghe giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn liền cảm thấy lo lắng.

“Lão Phật Gia, mày...”

“Không nói với mày nữa, mẹ nuôi của tao vào rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong rồi lập tức cúp máy. Cô không muốn để mẹ An biết chuyện này.

Thủy An Lạc nhìn di động trong tay mình rồi bế Tiểu Bảo Bối lên: “Sao mẹ nuôi của con lại xui xẻo gặp phải một con quỷ mệt tim như vậy chứ.”

Thủy An Lạc đang nói thì cửa phòng bị mở ra, người bước vào là thím Vu.

Thím Vu mang sữa vào cho Tiểu Bảo Bối. Trước đây Tiểu Bảo Bối ăn sữa đều là do thím Vu cho ăn, nhưng hôm nay khi thím Vu ôm nhóc thì Tiểu Bảo Bối lập tức chui vào lòng mẹ, cái miệng ê a cứ từ chối suốt.

Thủy An Lạc đích thân nhận lấy: “Thím Vu cứ để cháu cho nó ăn cho! Gần đây tính khí của thằng bé không được tốt, ai cũng không chịu.”

Thím Vu cũng không khó chịu, chỉ nói một câu “thằng bé đáng thương” rồi đi ra ngoài.

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của thím Vu rồi lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Kỳ lạ thật.” Nhưng mà cô lại không biết rốt cuộc là kỳ lạ ở đâu.

Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối uống sữa. Cô cúi đầu hôn một cái lên đầu con trai: “Đến bao giờ con mới khá lên được đây?”

Hiện tại ngoại trừ cô và Sở Ninh Dực ra thì không một ai có thể bế được nhóc, ngay cả ông nội mà nhóc thích nhất cũng vậy.

Tiểu Bảo Bối vừa ôm bình sữa vừa chớp mắt nhìn mẹ mình, dường như nhóc đang hỏi ngược lại: Mẹ nói gì thế?

Thủy An Lạc lại cúi đầu hôn thêm một cái nữa rồi bế Tiểu Bảo Bối xuống lầu.

Sở Ninh Dực đi suốt từ trưa đến giờ vẫn chưa về nhà.

Lúc Thủy An Lạc xuống lầu thì thấy mẹ chồng đang xem tivi. Trên tivi đang đưa tin về trận hỏa hoạn cùng chuyện Thủy An Lạc đột nhiên biến mất.

“Nói bậy.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi tắt tivi luôn, rõ ràng là bà đang rất giận.

“Chuyện này gây chấn động như thế, tôi thấy phía trên cũng sẽ sớm ra tay thôi! Tuy đây chỉ là mấy lời nói vô căn cứ nhưng hiện giờ nó đã khiến lòng người hoảng loạn quá rồi.” Sở Mặc Bạch vừa đọc báo vừa nói.

“Cái gì mà lòng người hoảng loạn chứ, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Tôi thấy đám người tin mấy cái quỷ quái này thì toàn là hạng trong lòng có quỷ thì có!” Hà Tiêu Nhiên giận dữ nói.

Khóe miệng của Thủy An Lạc khẽ nhếch lên, cô biết là mẹ chồng đang xót cho cô đây mà.

“Mẹ, bọn họ muốn nói thì cứ để bọn họ nói đi, cũng đâu phải lần đầu tiên con bị nói đâu.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Tiêu Nhiên, chắc chắn cô là tai tinh hàng đầu của thành phố A này, chuyện quỷ quái gì cũng đổ lên đầu cô cho được.

“Xảy ra tai nạn xe chết người cũng kêu là lỗi của con, giờ không tìm thấy xác Triệu Miểu cũng nói luôn được là do con trộm đi mất, thế mà cũng được hả?” Hà Tiêu Nhiên dựa vào sofa, nổi giận đùng đùng nói.

Không thấy xác Triệu Miểu đâu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui