Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lạc Hiên quay lại, đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực.

Anh ta không lên tiếng trả lời mà lập tức quay người rời đi.

Thủy An Lạc khóc mệt rồi ngủ. Sở Ninh Dực vẫn cứ ôm cô trong lòng. Cô gái này gây chuyện với anh đã đành, đã thế còn trưng ra cái dáng vẻ đáng thương đó khiến anh đau lòng không thể nói ra lời cự tuyệt được.

Hai lòng bàn tay của cô đầy rẫy những vết thương, vết sau lại khinh khủng hơn vết trước.

Sở Ninh Dực cúi đầu rồi nhíu mày nhìn, trong lòng thấy thương xót vô hạn.

Chắc chắn Long Nhược Sơ sẽ không cho anh bất cứ thuốc men gì, vậy nên anh chỉ có thể chờ Thủy An Lạc tỉnh lại rồi nhờ cô tự băng bó vết thương của mình thôi.

Lạc Hiên đi đến một căn nhà khác, so với cái căn nhà nhỏ rách nát kia thì tốt hơn một chút.

Long Nhược Sơ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bà ta nhàn nhạt nói: “Bà còn tưởng cháu luôn đối nghịch với bà chứ?”

Lạc Hiên đứng lại cách đó không xa rồi chậm rãi trả lời: “Cho đến tận bây giờ cháu vẫn không hề tán thành cách làm của bà.”

“Nhưng cháu lại đưa con bé đến đây?” Long Nhược Sơ mỉm cười: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau, đều hiểu được cái gì gọi là nhân bất vi kỷ*.”

* Nhân bất vi kỷ: Nửa vế của câu “Người không vì mình trời tru đất diệt“.

Hai bàn tay của Lạc Hiên siết chặt lại, lời này của Long Nhược Sơ giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt anh. “Nhân bất vi kỷ”, câu này giống như một lần nữa nhắc lại tất cả những việc mà anh ta đã làm trước giờ.

“Cháu nghĩ là bà nhầm rồi, là do Lạc Lạc tự mình muốn tới, chứ cháu không hề cố ý đưa con bé tới đây.” Lạc Hiên nhàn nhạt nói.

“Con bé tự đến sao?” Long Nhược Sơ hơi bất ngờ nhìn về phía căn nhà rách nát kia. Người đàn ông đó thật sự quan trọng với Thủy An Lạc đến vậy sao?

“Đúng, là tự con bé muốn tới.” Lạc Hiên nói: “Bà ngoại, cháu nghĩ chuyện bà muốn chọn con bé làm người kế nghiệp có lẽ sẽ không thành công đâu. Hơn nữa Lạc Lạc cũng không phải người có mắt tím.”

Hai bàn tay của Long Nhược Sơ khẽ nắm chặt, một lát sau mới nói: “Tất nhiên là bà tự có biện pháp riêng của mình. Nếu không còn việc gì nữa thì cháu có thể đi được rồi.”

Lạc Hiên cũng không nói gì thêm nữa mà dứt khoát xoay người rời khỏi đây.

Những gì mà anh có thể giúp Thủy An Lạc cũng chỉ đến thế này được nữa thôi.

Còn Thủy An Lạc được ngủ một giấc đã ngủ thẳng đến lúc trời tối đen.

Căn nhà nát bị gió thốc vào, tuy Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực che chắn cẩn thận những vẫn bị lạnh quá mà tỉnh.

Sau khi Thủy An Lạc tỉnh lại thì tiếp tục chui vào lòng Sở Ninh Dực, sau đó hít hít cái mũi chảy nước: “Ngay cả cái đèn không không cho, đúng là ki bo kiệt xỉ!” Thủy An Lạc làu bàu nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô nhóc đang giận dỗi trong lòng mình. Cô ngốc này cũng yêu cầu cao thật đấy.

“Ngoan, biết điều làm phạm nhân đi.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc: “Em về đi, ở đây lạnh thế này, em không chịu được đâu.""

“Anh lại đuổi em?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi hung hăng trợn mắt trừng anh: “Nếu như anh mà còn đuổi em nữa thì em sẽ trở về đem con trai anh đi lập gia đình mới. Em sẽ để người ta xxx với vợ anh rồi lại để người ta đánh con trai anh. Thậm chí còn treo ảnh của anh lên đầu giường để anh ngày ngày trông thấy!”

Sở Ninh Dực: “...”

Cô ngốc chết tiệt này, đúng là cái gì cũng dám nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên môi cô, rồi lại khẽ cắn lên môi cô một cái: “Em dám!”

Thủy An Lạc kiêu căng hừ một cái, anh cứ thử đi rồi xem cô có dám hay không.

Thủy An Lạc hung hăng với anh một hồi, cuối cùng cô cúi đầu nhìn vết thương trên đùi anh, sau đó kéo khóa áo lông ra.

“Gì đây? Còn chưa tới ba mươi mà đã như lang như hổ thế này là sao?” Sở Ninh Dực tựa lưng lên tường, giọng nói có chút ý cười.

Thủy An Lạc quay đầu lại đánh lên hai cái mu bàn tay hư hỏng của Sở Ninh Dực, sau đó lại tiếp tục quay ra ngoài tìm đồ, vừa tìm vừa cẩn thận nhìn ngó bên ngooài.

Sở Ninh Dực càng cảm thấy kỳ quái, cô ngốc này cứ làm như mình là đặc vụ không bằng, nhìn cái gì vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui