Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Long Nhược Sơ nheo mắt lại.

Sở Ninh Dực tựa lưng vào vách tường nhìn vợ mình đang xù lông.

“Cháu sợ bà sẽ động tay động chân gì với cậu ta sao?” Thanh âm của Long Nhược Sơ dần trở nên lạnh như băng.

“Tất nhiên, nhỡ đâu bà táy máy tay chân thì tôi phải làm thế nào đây? Chỗ mà bà chuẩn bị tôi cũng phải tự mình xem xét.” Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, nói mà chẳng hề sợ sẽ khiến bà ngoại mình tức chết.

Long Nhược Sơ quả thật là bị chọc tức, đôi mắt tím của bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là chú Hạng đã có tiên đoán mà để cô học phẫu thuật mấy thú cưng kia, không thì lúc này cô hoàn toàn mù tịt khi phải làm phẫu thuật cho anh Sở rồi.

Thủy An Lạc không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Long Nhược Sơ, dường như cô đã hạ quyết tâm cuộc tiểu phẫu lần này phải do chính tay cô làm.

“Được hay không thì nói thẳng một câu đi!” Thủy An Lạc có chút nóng nảy.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu. Cô ngốc này chắc chắn không hiểu rằng nóng nảy chính là thứ tối kỵ trong binh gia.

“Long phu nhân đang sợ hãi điều gì thế? Kể cả tôi có muốn rời khỏi đây thì cũng đâu để một mình cô ấy ở lại chỗ này, nhưng nếu chân của tôi thật sự xong đời thì bà hoàn toàn không còn nào giữ cô lấy lại được nữa đâu!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, tuy thanh âm có chút khàn khàn nhưng hoàn toàn không thấy chút chập chờn tình cảm nào trong đó.

Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại. Thủy An Lạc đã bắt đầu thấy sốt ruột. Nếu bà ta vẫn tiếp tục bàn điều kiện thì có lẽ bà ta sẽ thu được nhiều lợi ích hơn nữa. Nhưng mà Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở đây, anh sẽ đè lại sự xung động của Thủy An Lạc.

“Được.” Long Nhược Sơ gật đầu: “Bà sẽ ở lại đây trong ba ngày, hai đứa đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn, việc đó cũng chẳng có lợi gì cho hai đứa đâu.” Long Nhược Sơ nói xong rồi dứt khoát xoay người đi.

“Này, phẫu thuật...”

“Đừng gọi nữa.” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lại: “Trước khi anh hôn mê thì bà ta sẽ không đưa cho em bất cứ dụng cụ gì đâu! Lạc Lạc, em phải nhớ cho kỹ, mặc kệ kẻ địch có kích thích em đến mức nào đi chăng nữa thì em đều không được nóng vội! Em không vội thì kẻ địch sẽ nghĩ em không hề sợ hãi!”

Thủy An Lạc hơi mím môi lại, vừa nãy cô đã nóng nảy rồi.

“Vậy anh phải làm sao bây giờ? Bắt đầu sốt rồi kìa!” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Sáng mai bà ta sẽ sắp xếp mọi thứ cho em thôi, nhưng em phải nhỡ kỹ rằng trừ những thuốc mà em mang đến thì tuyệt đối không được dùng bất cứ loại thuốc nào bà ngoại em đưa cho.” Sở Ninh Dực khẽ dặn dò bên tai cô.

“Nhưng mà số thuốc em mang theo không đủ.” Thủy An Lạc ảo não nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô rồi kéo cô vào lòng: “Ngủ đi, rồi sẽ có cách cả thôi.”

Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực nhưng trong đầu vẫn chỉ văng vẳng câu nói “phải làm thế nào bây giờ“.

Cỏ Long Lân, nếu như cô có thể tìm được cỏ Long Lân thì liệu có phải là anh được cứu rồi không?

Thủy An Lạc nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nửa đêm cô lại bị nhiệt độ nóng rực bên cạnh đánh thức. Thủy An Lạc lập tức phản ứng lại mà ngồi phắt dậy. Cô cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Sở Ninh Dực! Sở Ninh Dực!”

“Gọi người đi, nhớ kỹ những lời mà anh dặn.” Sở Ninh Dực mơ màng nói nhưng cô vẫn nghe rõ được.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cô vẫn đang nắm chặt lấy tay của Sở Ninh Dực, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Thủy An Lạc một mực nhủ thầm trong lòng, từ trước tới giờ khi ở bên cạnh Sở Ninh Dực cô đều có thể không tim không phổi, nhưng mà lần này thì không được.

Thủy An Lạc lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, hai tay cô chắp đằng sau lưng đang siết chặt lấy mép áo, nhưng khi bước tới lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Tôi muốn gặp tông chủ của mấy người, ngay bây giờ!”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời Long Nhược Sơ đã đi tới.

“Tính thời gian thì cũng khác biệt lắm.” Long Nhược Sơ cười khẽ một tiếng: “Giờ chúng ta lại nói chuyện tiếp, nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui