Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Âm thanh dội lại vẫn vọng bên tai.

Cảm giác đau đớn tê dại lập tức xộc thẳng vào thần kinh của cô.

Khóe miệng của Thủy An Lạc chảy xuống một ít máu, cái tát này đã làm rách môi cô.

Thủy An Lạc không quan tâm tới gò má của mình, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói: “Vì tôi nói đúng chứ gì? Long gia chỉ biết đi lừa gạt người khác thôi!”

“Hỗn láo!” Long Nhược Sơ tức giận nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, một bên mặt bị đánh đã sưng lên nhưng cô hoàn toàn không hề để ý.

“Tôi là đồ hỗn láo sao? Vậy bà thì sao? Tôi và bà có quen nhau à? Từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ biết trên đời này có một từ là bà ngoại. Tôi cũng không có bà ngoại gì cả! Bà không thèm nói một tiếng nào mà cứ thế nhảy vào cuộc đời tôi đòi mang tôi đi! Đây là cái lý lẽ gì hả?” Thủy An Lạc nói, lúc này cả mặt cô đã đau rát nhưng cô cũng không để ý đến chuyện này.

Chân mày của Long Nhược Sơ gắt gao nhíu chặt lại, rõ ràng bà ta đã tức giận thật rồi.

“Tôi cũng nói rõ cho bà hay là tôi không hề quen biết bà! Tôi càng không có bất cứ quan hệ gì với Long gia của các người hết! Bà đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, vậy nên tôi xin bà hãy tránh xa tôi ra!” Thủy An Lạc gằn từng câu, từng chữ đều mang theo sự căm hận.

Hai bàn tay của Long Nhược Sơ siết chặt lại, bà ta đã sắp không khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, vậy nên bà ta quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Đây là số mệnh của cháu, cháu không có cách nào lựa chọn được cả!”

“Là chính bà không lựa chọn!” Thủy An Lạc cười lạnh: “Cái gì mà Long gia, cái gì mà mắt rồng, chẳng qua chỉ là mấy lời nói vô căn cứ!”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, cô nhìn những đường gân xanh trên mu bàn tay của Long Nhược Sơ. Cô biết bà ta đã phát cáu nhưng thế thì sao chứ, đây là do bà ta tự chuốc lấy.

“Long gia đã tồn tại từ thời viễn cổ đến bây giờ, tất nhiên là có đạo lý của nó!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Trung Quốc đã có lịch sử trên dưới năm nghìn năm, những người đang sống hiện tại chẳng phải đều là có từ thời viễn cổ sao? Nhưng họ đâu phải có năng lực thần bí gì, đừng tự lừa mình dối người nữa!” Thủy An Lạc trầm giọng nói: “Nghìn năm trước mấy thứ này còn có thể lừa gạt người ta, nhưng hiện tại thì đó chỉ là mê tín mà thôi!”

“Cho dù cháu có nói như vậy thì cũng không thay đổi được vận mệnh của cháu là phải trở về bên bà!”

“Bà...” Thủy An Lạc chán nản, sao bà già này lại khó chơi thế nhỉ?

“Được, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa!” Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cái giá của việc chọc Long Nhược Sơ tức giận có chút lớn, mặt cũng đau rát hết cả rồi.

“Tôi đói rồi!”

Long Nhược Sơ nhíu mày.

“Tôi nói là tôi đói rồi. Hai ngày trời tôi không được ăn gì thì có thể không đói sao?” Thủy An Lạc mím môi nhìn Long Nhược Sơ.

Bà ta hơi nheo mắt lại rồi cúi đầu nhìn bộ dạng cô đang ôm lấy bụng. Sau đó bà ta cho người đi lấy một ít bánh mì tới. Đại khái Long Nhược Sơ cũng nghĩ rằng cô không có khả năng chạy trốn.

Thủy An Lạc nhận lấy bánh mì rồi lập tức ăn như hổ đói, cũng có thể là do ăn vội quá cho nên Thủy An Lạc bị nghẹn. Lúc cô kêu gào muốn nước thì nhân lúc Long Nhược Sơ quay đi liền len len nhét một miếng bánh mì khác vào túi áo của mình.

Thủy An Lạc canh Long Nhược Sơ quay đầu lại thì vội vàng cướp lấy nước trong tay bà ta uống mấy ngụm, sau đó mới mở miệng nói: “Được, bà nói bà là bà ngoại của tôi, vậy mà bà lại liên thủ với người ngoài để hại tôi. Người ta thường nói cách biệt thế hệ sẽ dẫn đến sự khác biệt, thế chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt của bà sao?”

Long Nhược Sơ nhíu mày nói: “Bà không ngờ cô ta lại muốn lấy mạng của cháu!”

“Chẳng phải bà biết xem bói đấy sao? Vậy mà cái này cũng không tính ra được à? Cả cái thành phố A này có ai mà không biết rằng Lan Hinh hận tôi đến chết đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa căm hận cắn một miếng bánh mì: “Không đúng, sao mà bà với Lan Hinh lại có thể quen biết nhau được? Chẳng phải cô ta bị nhốt ở Paris sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui