Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Có một người vợ như vậy, kẻ làm chồng như anh còn đòi hỏi gì nữa.

Sở Ninh Dực tì lên trán cô, “Đi nào, đường trước mặt không dễ đi đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu, vươn tay ôm lấy hông Sở Ninh Dực, nhíu mày mở miệng hỏi: “Chân anh không sao chứ?”

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu.

Long Nhược Sơ nhìn về phía trước. Sở Ninh Dực đúng là sự lựa chọn mà bà hài lòng nhất. Nếu cậu ta chịu ở lại vì Thủy An Lạc thì bà sẽ hoàn toàn mãn nguyện.

Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực đi về phía trước. Con đường trước mặt rất đẹp. Long Nhược Sơ và vệ sĩ của bà ta đi đằng trước. Bên phía Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực chí ít có hai mươi người, xem ra chắc là sợ bọn họ chạy trốn.

Con đường này cũng chỉ đủ hai người sóng vai bước qua, hai bên toàn là bụi gai.

“Xì xì...”

Thủy An Lạc không kìm được mà run rẩy, “Tiếng gì vậy?”

“Là rắn dẫn đường, không sao đâu.” Sở Ninh Dực khẽ nói vào tai cô.

“Rắn dẫn đường là cái gì?” Thủy An Lạc hiếu kỳ nói, đồng thời cũng dựa sát vào Sở Ninh Dực.

“Rắn dẫn đường là rắn nuôi trong nhà của một số người dân tộc Miêu Cương. Bọn họ lên núi hái thuốc đôi khi sợ gặp phải nguy hiểm hoặc không tìm được đường xuống núi. Lúc đó rắn dẫn đường có thể nhớ rõ đường nó từng đi qua, còn có thể thông báo khi có nguy hiểm.” Sở Ninh Dực giải thích.

“Cậu cũng biết khá nhiều đấy.” Long Nhược Sơ đột nhiên nói.

“Chỉ sơ sơ thôi, chí ít tôi cũng không nuôi được rắn dẫn đường.” Sở Ninh Dực thờ ơ nói. Nhưng anh biết rắn dẫn đường có một điểm trí mạng, đó là có thể nhận biết được hơi thở của chủ nhân.

“Chỉ cần hai đứa sinh được con gái, ắt bà sẽ không làm khó hai đứa nữa.” Long Nhược Sơ cố gắng thuyết phục bọn họ.

Gió trên núi quá lớn, Thủy An Lạc làm bộ như không nghe thấy.

Trừ khi cô điên rồi, nếu không cô sẽ không bao giờ đẩy con gái mình vào cái nơi địa ngục trần gian đó.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, đương nhiên anh biết cô đang nghĩ gì.

Thủy An Lạc đang rủa thầm trong lòng, đột nhiên cảm thấy Sở Ninh Dực cầm lấy cổ tay cô. Cô ngẩng đầu, thấy Sở Ninh Dực đang nhướng mày với mình. Trong nháy mắt cô liền hiểu rõ, anh đã tháo được còng tay rồi.

“Đằng trước là vách núi. Qua khỏi vách núi đó chúng ta sẽ không thể quay đầu lại được nữa.” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé bên tai Thủy An Lạc, “Lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, đừng buông tay.”

Thủy An Lạc cầm tay anh, nghiêm túc gật đầu.

“Rắn dẫn đường cũng không khó nuôi, tôi nghĩ cậu đâu đến mức không biết?” Long Nhược Sơ đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, giấu hai tay xuống bên dưới áo khoác, “Nuôi cũng đâu có ích lợi gì. Dù sao tôi cũng đâu cần chế kịch độc gì đó, nuôi cũng để làm gì đâu?”

Lời của Sở Ninh Dực như vả vào mặt Long Nhược Sơ. Anh nói vậy cũng là để nói cho bà ta hiểu, bách thảo khô là thứ gì, anh cũng biết.

Sắc mặt Long Nhược Sơ thoáng thay đổi, nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên.

“Đằng trước là vách núi. Sở Ninh Dực, tôi khuyên cậu đừng nên có nảy ra suy nghĩ gì không nên có. Dù sao trừ rắn dẫn đường ra, tôi cũng không biết còn có thể thả cái gì ra nữa đâu. Hơn nữa, một mình cậu có thể tránh khỏi thương tổn, nhưng nếu mang Lạc Lạc theo, cậu nghĩ cậu có tránh được không?” Long Nhược Sơ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay Sở Ninh Dực, đôi mắt đầy vẻ căm giận trừng Long Nhược Sơ.

“Tôi mệt rồi, không đi nổi nữa.” Thủy An Lạc kèo nhèo nói, tuy gió lớn nhưng bọn họ vẫn nghe thấy được.

“Không đi được thì có người cõng.” Long Nhược Sơ lớn tiếng nói, rõ ràng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

“Rắn, rắn... rắn của bà...” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, chỉ vào mấy con rắn dẫn đường phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui