Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực nhíu mày, cho dù thế nào cũng phải đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã.

Sau đó phải báo cho Phong Phong biết chuyện.

Tiểu Bảo Bối cũng lo lắng nhìn mẹ nuôi. Nhóc chỉ cảm thấy người mẹ nuôi rất là nóng. Hơn nữa nhóc có đẩy mẹ nuôi thế nào, mẹ nuôi cũng không tỉnh lại.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa Kiều Nhã Nguyễn đến bệnh viện. Thủy An Lạc thấy anh ôm Tiểu Bảo Bối ở bên ngoài gọi điện thoại, chín phần mười là gọi cho Phong Phong.

Thủy An Lạc ngồi bên giường nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang phải truyền dịch. Ngày hôm qua dính một trận mưa lớn như vậy, hơn nữa tâm trạng cô ấy còn đang vô cùng tệ vậy nên mới đột nhiên phát sốt chăng.

Sở Ninh Dực gọi điện thoại xong liền quay lại, “Phong Tứ một lát nữa sẽ tới, chúng ta đi trước thôi.”

“Không cần báo cho ba mẹ nó à?” Thủy An Lạc lo lắng nói, sợ Phong Phong tới sẽ khiến cô ấy tức chết.

“Tạm thời không cần thiết.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục cúi đầu nhìn đồng hồ.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Vậy hay là anh về trước đi, em đi thăm sư phụ một lát.” Tiện đường lát nữa quay lại xem Kiều Nhã Nguyễn có bị anh ta làm cho tức chết không.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối nhìn lại ba mình, đừng nhìn bé, bé không biết gì hết.

Sở Ninh Dực hiểu ý cô cho nên không nói gì nữa mà chỉ ôm lấy Tiểu Bảo Bối rời khỏi bệnh viện.

Những nơi như bệnh viện thế này, trẻ con không nên ở lại lâu thì tốt hơn.

Thủy An Lạc tiếp tục nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới xoay người đi.

Con đường đi đến nhà xác vẫn rất yên tĩnh.

Thủy An Lạc nghĩ, chú Hạng luôn ở nơi này nên mới luyện được cách sống không chút sợ hãi như vậy.

Lúc Thủy An Lạc đẩy cửa đi vào, chú Hạng đang hát. Xem ra không có cô, cuộc sống của chú Hạng cũng không hề nhàm chán chút nào?

“Chú Hạng.” Thủy An Lạc gọi.

Chú Hạng mở mắt nhìn thấy cô, cười ha hả: “Nghe bảo ngày mai cháu phải đến khoa ngoại thực tập hả?”

“Dạ.” Thủy An Lạc lên tiếng. Sau khi đi vào ngồi xuống băng ghế, cô ghé vào bàn nhìn chú Hạng, “Chú Hạng, lần này cháu đã nhìn thấy cỏ Long Lân đấy, nhiều lắm luôn.”

Chú Hạng sửng sốt một chút, “Có phải không, bây giờ mà vẫn còn thứ đó sao?”

“Hơn nữa, còn gặp được một người, ông ta nói bên dưới chân núi không hề có sự tồn tại của thôn Long Gia.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Chú Hạng chẳng hề thấy lạ, vươn tay tắt radio đi, “Nhóc con, kể cho chú nghe về cỏ Long Lân đi.”

Thủy An Lạc nhíu mày nghĩ, “Chỗ đó cách biên giới không xa, có hẳn một mảng lớn, còn có cả rắn kim hoa. Nhưng sau khi bọn cháu rút lui khỏi đó, ra đến ngoài, anh Sở nói, muốn quay lại đó tìm sẽ rất khó.”

Chú Hạng khẽ gật đầu, “Đúng vậy, có những thứ, lần đầu tiên thấy được, lần thứ hai chưa chắc còn có thể gặp lại. Lần này cháu đã trải qua không ít chuyện rồi.”

“Cỏ Long Lân thật sự có thể trị được bách bệnh ạ?” Thủy An Lạc nghĩ đến chuyện Long Nhược Sơ muốn mang cỏ Long Lân đi, liền có chút lo lắng.

“Bách bệnh thì có chút khoa trương, chỉ là nó đúng là một thứ thuốc dẫn rất tốt, nếu biết cách sử dụng, có thể thúc đẩy sự tái sinh của tế bào, tăng cường khả năng chống lại vi khuẩn trong cơ thể con người.” Chú Hạng nói, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo một bản ghi chép, bên trong có một tờ báo cáo đơn giản, “Đây là những gì năm đó đã thí nghiệm ra, khi đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển. Với khoa học kỹ thuật hiện giờ, có lẽ còn có thể tìm ra nhiều công dụng hơn.”

“Nói cách khác, nếu như một người bị bệnh nguy kịch, chỉ cần tìm được thứ này là có khả năng khỏi hẳn?” Cũng giống như... bà ngoại của cô?

Chẳng trách, bà ấy lại đi đến cùng như vậy, cỏ Long Lân và cô, bà ấy đương nhiên sẽ chọn cỏ Long Lân để giữ lấy tính mạng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui