Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Không biết Phong Phong đứng ngoài cửa bao lâu, nếu có thể, anh ta nghĩ anh ta có thể đứng đó cả một thế kỷ, chỉ cần cứ được nhìn thấy cô như vậy.

Người bên trong có vẻ ngủ không được ngon giấc lắm, nên cứ lật người suốt, khiến anh ta không nhìn thấy được hai hàng lông mày của cô nhíu lại.

Thế rồi anh ta lại bắt đầu tham lam muốn nhìn bóng lưng cô.

***

Lúc này trong phòng ngủ của Sở gia lại là một cảnh tượng ấm áp, Thủy An Lạc chơi với Tiểu Bảo Bối, còn Sở Ninh Dực thì có vẻ như đang lên kế hoạch cho buổi hôn lễ của hai người.

“Sao tự dưng lại gấp như thế, không phải nói tới mùa hè mới tổ chức sao?” Thủy An Lạc vừa chơi với Tiểu Bảo Bối vừa hỏi.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, nếu Kiều Nhã Nguyễn không tới tham dự hôn lễ, chắc chắn cô sẽ rất thất vọng, nếu đã như vậy, không bằng cứ tổ chức trước còn hơn.

“Mẹ nói đã tìm người xem ngày rồi, ngày mười lăm tháng sau là ngày hoàng đạo, rất tốt.” Sở Ninh Dực thản nhiên lôi mẹ ra đỡ đạn, nhưng anh cũng không nói dối, đúng là mẹ anh có nói như thế thật, có điều lúc đó bị anh bác bỏ luôn thôi.

“Hóa ra anh cũng tin cái này à.” Thủy An Lạc tò mò, cô bế Tiểu Bảo Bối lên, lúc này Tiểu Bảo Bối đang rất có tinh thần.

“Cốc cốc cốc...”

Thủy An Lạc còn chưa bước tới chỗ anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Thím Vu, cửa không khóa ạ.” Thủy An Lạc lên tiếng.

Thím Vu đẩy cửa ra, tay cầm một gói hàng, “Cái này ban chiều có người gửi tới, nhưng thím quên mất không lấy ra.”

“Của cháu ạ?” Thủy An Lạc tò mò, cô cũng chẳng nhớ là gần đây có đặt mua gì trên mạng không nữa.

“Là của thiếu gia.” Thím Vu nói.

Của Sở Ninh Dực à, vậy thì không còn chuyện của cô nữa rồi.

Sở Ninh Dực đặt laptop xuống, đứng đậy đi tới, nhận lấy chiếc hộp thím Vu đang cầm, “Cảm ơn thím Vu.”

Thím Vu giao đồ xong liền ra khỏi phòng. Sở Ninh Dực cũng tò mò không biết đây là gì, dù sao mấy thứ đặt trên mạng thế này anh chưa bao giờ làm cả.

Sở Ninh Dực tìm một cái kéo để bóc cái hộp ra, bên trong có một chiếc hộp kính, Sở Ninh Dực cau mày lôi ra.

“A...” Thủy An Lạc giật mình vội ôm Tiểu Bảo Bối lùi lại một bước.

Đó là ba con rắn dẫn đường bị cắt thành sáu khúc, vì để lâu rồi nên thân rắn đã thành một cái xác khô, nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể nhìn ra.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn con rắn dẫn đường trong chiếc hộp kính, trên đó có một tờ giấy, Sở Ninh Dực cầm nó lên.

[Sở Ninh Dực, tôi đang rất mong chờ lần giao đấu thứ hai của chúng ta, bảo Lạc Lạc chuẩn bị sẵn hộ chiếu đi, bằng không thì chúng ta cứ chờ xem, lần này tôi có thể đưa con bé đi một cách hợp pháp được không.]

Thủy An Lạc đứng sau lưng Sở Ninh Dực, trông thấy mảnh giấy kia, tim không khỏi đập thịch một tiếng, sao nhanh như thế đã quay trở lại rồi?

Sở Ninh Dực ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó lại bọc hộp kính kia lại, “Anh đi vứt cái này đã.”

Thủy An Lạc gật đầu, cô không muốn nhìn thấy cái thứ này một chút nào hết.

Sau khi Sở Ninh Dực đi khỏi, Thủy An Lạc liền đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, sau đó tìm hộ chiếu của mình, rồi lại tìm một cái chậu, rồi chạy xuống tìm cái bật lửa lên.

Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại thì cả phòng toàn là khói, Tiểu Bảo Bối cũng bị sặc khói mà ho khù khụ.

Sở Ninh Dực vội mở cửa sổ ra, cau mày nói: “Em làm gì thế?”

“Em đốt hết hộ chiếu các thứ rồi.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, vì cửa sổ được mở ra nên khỏi cũng theo đó bay hết ra ngoài.

Hộ chiếu các thứ?

Các thứ?

Tay Sở Ninh Dực đang mở cửa sổ bỗng khựng lại. Anh quay lại nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình, “Ngoài hộ chiếu ra em còn đốt cái gì nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui