Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Phong Phong gặp chuyện không may?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, bên này là Lão Phật Gia chạy qua đây, bên kia thì vội vàng tới xem, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Ờ, vậy anh đi đi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Em không hỏi là có chuyện gì sao?” Sở Ninh Dực lên xe, thắt dây an toàn rồi cười hỏi lại cô.

“Dù sao thì anh ta cũng chẳng chết được.” Thủy An Lạc tức giận nói, tất cả những kẻ làm Lão Phật Gia tức giận thì đều không phải người tốt.

Sở Ninh Dực: “...”

Đây chính là phong thủy luân chuyển đó hả?

Nhớ lại lúc trước Phong Phong chán ghét Thủy An Lạc đến cỡ nào, mà hiện tại sự chán ghét của Thủy An Lạc đối với Phong Phong cũng chẳng kém gì so với sự chán ghét của Phong Phong khi ấy.

“Ăn cơm cho ngon đi, buổi chiều anh sẽ tới đón em, sau đó qua khách sạn chọn thực đơn tiệc cưới.” Sở Ninh Dực dịu dàng nói.

“Ừ, em biết rồi!” Thủy An Lạc trả lời, nói cô phải đi ăn cơm, sau đó cúp máy, nhét vào túi áo, cuối cùng lấy cơm rồi xoay người trở về.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương đến phòng cấp cứu cùng lúc. Lúc này Phong Phong cũng đi ra, trên trán anh ta băng kín vải xô trắng bóc, bộ vest vốn thẳng thớm giờ cũng trở nên nhăn nhúm.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

An Phong Dương nhìn phía sau một chút, sau đó lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Qua chỗ khác nói đi.”

Cuối hành lang của phòng cấp cứu có một cái ban công nhỏ, cũng vắng người.

Ba người đi đến đó, Phong Phong đưa tay day day cái trán của mình, giờ anh ta vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

An Phong Dương tựa người vào lan can, khoanh tay trước ngực nhìn người anh em của mình: “Chuyện này là sao? Cậu cảm thấy số lần lên trang nhất của cậu gần đây vẫn còn chưa đủ nhiều à?”

Từ lúc bước vào bệnh viện đến giờ sắc mặt của Sở Ninh Dực đã chẳng tốt đẹp gì, lúc này anh cũng đứng dựa vào lan can.

“Vì Kiều Nhã Nguyễn sao?”

“Không phải, do tôi gặp Bạch Nhị!” Phong Phong thả lỏng thân thể của mình rồi tựa người lên cánh cửa, hai tay cũng khoanh trước ngực, khiến anh ta nom có vài phần biếng nhác: “Nhưng lúc tôi bám theo thì lại bất ngờ bị người ta phục kích!”

Phong Phong nói xong, An Phong Dương lập tức đứng thẳng người dậy, không dựa vào lan can nữa. Anh nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Đã xảy ra chuyện rồi.”

“Không còn kịp nữa đâu.” Sở Ninh Dực nhíu mày rồi trầm giọng nói.

Sở dĩ làm Phong Phong bị thương, mục đích là vì muốn dẫn hai người ra ngoài, để bọn họ sang đây xem tình hình của Phong Phong.

Mà ngay từ đầu hai người họ cho rằng Phong Phong bị thương là vì Kiều Nhã Nguyễn, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

“Rốt cuộc là Bạch Nhị muốn làm cái gì vậy chứ?” Gương mặt đẹp của An Phong Dương đã có chút nhăn nhó.

“Mân Hinh vẫn chưa liên lạc được với cậu ta sao?” Sở Ninh Dực nói.

An Phong Dương lắc đầu: “Vị trí của cậu ta thay đổi liên tục. Hinh Nhi không có cách nào xác định được.”

Phong Phong dựa người lên cửa: “Mấy ngày trước đã cắt đường làm ăn của mẹ tôi, có thể đây là một thời cơ, chỉ cần tôi với hai người có sự xích mích triệt để nào đó, thì tôi nghĩ chẳng mấy chốc mà Viên Giai Di sẽ đến tìm tôi thôi.”

“Xích mích triệt để sao?” An Phong Dương sờ sờ cằm: “Vậy cũng đúng, nhưng nếu muốn cả thành phố đều biết thì chúng ta cần có một thời cơ.”

“Hôn lễ, hôn lễ của tôi và Lạc Lạc!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Phong Phong và An Phong Dương liếc nhau một cái, cuối cùng gật đầu.

An Phong Dương nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì kỳ lạ liền quay lại nói: “Cậu không làm sao đấy chứ?”

“Không sao, đầu óc hơi choáng váng chút thôi.” Phong Phong hời hợt trả lời một câu, “Lần này nhất định phải bắt được cô ta, còn cả cái người đem cô ta đi nữa!”

Sở Ninh Dực và An Phong Dương liếc nhau một cái, tiên hạ thủ vi cường, thay vì chờ Viên Giai Di đủ lông đủ cánh rồi quay lại báo thù, thì chẳng thà bây giờ bọn họ dẫn người ra rồi bóp chết nguy cơ ngay từ trong trứng nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui