Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Buổi chiều Sở Ninh Dực không phải đi làm, bởi vì tổ tông nhà anh kiêu ngạo cho nên chỉ chấp nhận cho anh bế.

May mà trọng lượng của con trai đối với Thủy An Lạc mà nói thì rất là kinh khủng, thế nhưng đối với Sở Ninh Dực mà nói thì chẳng tính là cái gì, có bế cả buổi chiều cũng không mệt.

Thủy An Lạc cần phải quay lại bệnh viện. Buổi chiều cô vẫn phải nhập dữ liệu, hơn nữa cô còn chưa viết báo cáo xong.

Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe đưa cô đến bệnh viện, tiện đường thì đón cô về luôn.

Tiểu Bảo Bối đòi đi theo. Đại khái là bây giờ nhóc phát hiện mình có thượng phương bảo kiếm rồi, cho nên Tiểu Bảo Bối có thể làm rất nhiều thứ. Chỉ cần ba nhóc không đáp ứng là lập tức trề môi nhìn ba mình.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc vẫn cố gắng nín cười. Tiểu Bảo Bối, con đang muốn đấu với ba con đấy hả?

Cuối cùng Sở Ninh Dực đành ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi mình trên xe, còn nhóc thì vẫn luôn miệng gọi em trai.

Sở Ninh Dực trêu nhóc: “Nếu là em trai thì tiền của ba đều là của em trai hết.” Phải biết rằng Tiểu Bảo Bối rất là yêu tiền đấy nhé.

“Cho, cho em trai!” Tiểu Bảo Bối hào phóng nói.

Ui chao.

Lần này thì đến lượt Thủy An Lạc phải quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối rồi. Cái thằng nhóc này yêu tiền lắm cơ mà?

“Công ty của ba cũng là của em trai, con cũng cho em trai luôn sao?” Thủy An Lạc cũng hùa theo đùa nhóc.

“Cho, cho, cho~” Tiểu Bảo Bối nhảy nhảy nói liên tục ba chữ cho, có thể thấy quyết tâm của nhóc rất lớn.

Sở Ninh Dực híp mắt lại rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, sao lại có cảm giác tâm tư của thằng nhóc này không đơn giản thế nhỉ?

Nhưng mà chỉ dựa vào một điểm này thì anh cũng chớ nên nghĩ con trai mình quá siêu việt.

“Nếu có em gái thì con có thể mang ra ngoài cho người khắc ngắm nữa đấy?” Thủy An Lạc tiếp tục đùa con trai, kỳ thực cô cũng muốn có một cô con gái. “Có, có em gái.” Tiểu Bảo Bối gân cổ lên mở miệng phản bác.

Thủy An Lạc nhịn không được mà trợn trắng mắt, đó chẳng phải là vợ của con đó sao?

Tiểu Bảo Bối phản bác xong thì cau cái chân mày nhỏ xíu lại. Em gái của nhóc là bảo bối đấy, tại sao phải cho người khác xem chứ, nghĩ hay vậy.

“Tiền cũng cho em trai, công ty cũng cho em trai, thế con muốn cái gì?” Sở Ninh Dực lại càng cảm thấy tò mò, anh lên tiếng hỏi.

Tiểu Bảo Bối ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, dường như nhóc đang suy nghĩ câu hỏi của ba mình. Nghĩ một lúc liền uốn éo uốn éo bò ra cốp xe đằng sau lục đồ chơi của mình, cuối cùng cũng tìm được cây súng nhỏ mà nhóc yêu nhất: “Úng úng~” Nhóc cứ có cái này là được rồi.

Tiểu Bảo Bối nói xong thì sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến.

Suýt nữa thì Sở Ninh Dực nói cũng tốt, thế nhưng lại nhanh chóng nhìn ra sắc mặt của vợ ngốc nhà mình.

Vì thân phận này mà Thủy Mặc Vân đã phải mất đi Long Man Ngân. Anh cũng vì cái thân phận là quân nhân là khoảng thời gian lúc trước suýt hại đến hai mẹ con họ.

Kỳ thật, Thủy An Lạc đã căm hận cái thân phận này đến tận xương tủy rồi!

Sở Ninh Dực yên lặng vỗ về Tiểu Bảo Bối, con lại gây họa rồi.

Trong xe trở nên yên tĩnh, em trai của Tiểu Bảo Bối khóc ngất trong bụng mẹ, tỏ ý nhóc còn chưa ra đời đã bị anh cả nhà mình tính kế rồi.

Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không biết suy nghĩ của mẹ mình mà vẫn vui sướng chơi khẩu súng nhỏ trong tay mình.

Sở Ninh Dực ôm con trai ngồi xuống đùi anh, một tay thì vươn ra nắm lấy tay Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đang muốn nói gì đó thì di động của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên. Anh buông tay Thủy An Lạc rồi rút di dộng ra. Sau khi anh nhìn tên người gọi tới là ai thì liếc về phía Thủy An Lạc, một dãy số lạ thì quá nửa là do điện thoại của Thủy An Lạc chuyển tiếp tới.

Thủy An Lạc thấy tò mò, bởi vì cô còn chẳng biết chuyện di động chuyển tiếp cuộc gọi.

“Alo...” Sở Ninh Dực bắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui