Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Không chê vào đâu được, Sở tổng hạ phàm, là vì vợ anh quá ngốc, không thể tu thành tiên được.

Sở Ninh Dực luồn tay xuống dưới đùi rồi bế cô lên.

Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy cổ anh, “Anh đã tắm cho Tiểu Bảo Bối chưa thế?”

“”Giũ” qua rồi.” Sở Ninh Dực hờ hững đáp xong liền bế cô ra ngoài.

Giũ?

Thủy An Lạc trợn trừng mắt, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, trong đầu bỗng hiện lên cảnh, Sở tổng vĩ đại đang tóm đầu Tiểu Bảo Bối, sau đó nhúng nhúng vào chậu nước nóng rực.

Thủy An Lạc rùng mình một cái, cô nghĩ nhiều quá rồi, nghĩ nhiều quá rồi.

Chẳng qua là Sở tổng không hiểu tiếng của nhân gian nên dùng từ không chuẩn thôi, cái này cô có thể hiểu được.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc về phòng ngủ, sau đó đi lấy nước tắm cho cô.

“Nơi cuối cùng là ở đâu thế? Trông quen lắm, nhưng sao em lại không nhớ ra nổi nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Không nhớ ra thì thôi đừng nghĩ tới nữa.” Sở Ninh Dực trả lời rất hời hợt.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc đứng trước cửa phòng tắm, dựa vào cửa nhìn người đàn ông nửa quỳ nửa ngồi dưới đất lấy nước cho mình, còn liên tục thử độ ấm.

Đây là Sở Ninh Dực đấy, là người đàn ông lạnh lùng đến nỗi ngang ngược, giờ lại trở thành người đàn ông gia đình lấy nước tắm cho vợ rồi còn tóm con trai “giũ” một lượt kìa.

“Anh đang từng bước bắt người của Viên Giai Di à? Thế nên dù đã biết sẽ xảy ra chuyện ở đâu cũng không thể phòng bị trước mà chỉ có thể mượn cớ bắt người ngay lúc đấy, như vậy thì cô ta mới yên tâm tiến hành kế hoạch tiếp theo được đúng không.”

Thế nên anh mới nói là trùng hợp.

Nói là vì cô ăn ở quán ven đường, vừa hay để Viên Giai Di cho rằng Sở Ninh Dực vì muốn bảo vệ cô cho nên mới gọi cảnh sát, nên mới bất ngờ bắt được đám người đó của cô ta.

Sở Ninh Dực cau mày không phản bác lại, xem như thừa nhận.

Thủy An Lạc vẫn đứng trước cửa hất cằm, “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, xem ra Viên Giai Di tự tin hơi quá rồi, còn tự cho rằng anh đưa một chiếc lưới rách tới, nên mới không bắt được cô ta nữa chứ.”

Mà cái lưới rách của Sở tổng, chính là cô.

Đó chính là sự quan tâm của anh dành cho cô.

Dù sao thì người ta cũng có câu gọi là quan tâm ắt loạn mà.

“Vào tắm đi, sao lắm lời thế.” Anh nhíu mày, tắt vòi nước, quay lại gọi người đang đứng trước cửa.

Thủy An Lạc bĩu môi, người đàn ông này chẳng đáng yêu chút nào cả.

Cô bước vào, nhìn anh đứng dậy: “Thế sao anh còn chưa ra ngoài đi.”

Còn chê cô nói nhiều nữa.

Sở Ninh Dực cười mắng một câu đồ không có lương tâm, nhưng nói xong anh cũng vẫn đi ra ngoài.

Thủy An Lạc nhìn anh đi ra lại thấy kỳ lạ, sao hôm nay anh Sở lại biết điều thế nhỉ?

Sở Ninh Dực ra ngoài xong cũng chẳng rảnh rỗi chút nào, anh cầm điện thoại đi theo.

Thủy An Lạc theo ra đến cửa phòng tắm, thấy Sở Ninh Dực ra rồi mới quay lại tắm.

Sở Ninh Dực là người theo chủ nghĩa đàn ông. Anh không cho vợ mình làm gì cả, lúc nào cũng cảm thấy vợ là để yêu thương bảo vệ.

Thủy An Lạc khẽ thở dài, cô không dây được vào cái chủ nghĩa đàn ông đó đâu.

Thủy An Lạc cũng chỉ tắm qua loa một lát rồi đi ra, không ngờ lúc ra thì Sở Ninh Dực cũng đã xong việc rồi. Anh đang ngồi trên giường xem tài liệu.

Cô lau tóc ngồi xuống bàn trang điểm, lại nhìn người đàn ông của mình qua gương, “Anh đã sớm biết tại sao đàn anh lại làm như thế rồi đúng không?”

“Ừm.” Sở Ninh Dực không ngẩng lên, nhưng vẫn thừa nhận lời Thủy An Lạc nói.

“Thế sao hồi trước em hỏi anh, anh lại không nói?” Thủy An Lạc tức giận quay lại nhìn anh. Nếu anh nói ra, sau đó cô cũng không đến nỗi nói mấy câu như vậy với đàn anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui