Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lần này cuối cùng Sở Ninh Dực cũng chịu ngẩng lên, tỏ ra vô tội nói: “Lúc đó không biết.”

Không... không biết!

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở đang trêu cô đấy hả? Vừa rồi không phải mới nói là biết đấy sao?

Cô lấy hết dũng khí ra để nổi giận, thế rồi giờ phải dọn tàn cục thế nào đây?

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô. Thủy An Lạc lập tức quay lại tiếp tục lau tóc mình.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái tự nhận thua, khóe miệng khẽ cong lên.

Thủy An Lạc lau tóc xong mới từ từ bò lên giường đi ngủ.

Sở Ninh Dực đặt giấy tờ xuống, nhìn Thủy An Lạc quay lưng lại với mình, “Yên tâm, anh nói với cậu ta rồi, cậu ta sẽ không trách em đâu.”

Thủy An Lạc quay lại, hung hăng nhìn anh, đây không phải là vấn đề có trách hay không có được không hả?

Mà vì, cô ngại đó!

Sở Ninh Dực tắt đèn, nghiêng người nằm xuống, đặt tay lên bả vai cô: “Chỉ là không ngờ đến giờ em vẫn còn quan tâm tới cậu ta như vậy, sợ anh sẽ trả thù cậu ta à?”

Giọng Sở Ninh Dực nhẹ bẫng, nhưng lại vang vọng bên tai cô.

Cơ thể đang cuộn trong chăn ấm của Thủy An Lạc không khỏi run lên một cái, thế rồi cô quyết định nhắm luôn mắt lại giả vờ ngủ.

Sở Ninh Dực đặt tay lên hông cô, dịch chuyển nhè nhẹ.

Ngón tay anh nóng rực, như chiếc bàn là áp vào eo cô.

Thủy An Lạc không chịu nổi lại run lên một cái, nhưng vẫn mím môi không thèm đoái hoài đến anh.

Sở Ninh Dực không để tâm tới phản ứng của cô, vẫn trêu cô tiếp, nhưng cứ trêu mãi cuối cùng cũng có được phản ứng mà anh muốn.

“~~~”

Tiếng còi báo động chói tai bỗng vang lên khắp cả chung cư.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cùng bật dậy. Thủy An Lạc vội vén chăn xuống giường, chạy sang phòng con trai thì thấy Tiểu Bảo Bối cũng bị giật mình bò dậy, lúc này đang ngồi trên giường ngơ ngác, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hắc Long cảnh giác đi tới đi lui dưới đất, vẫn gắt gao quan sát xung quanh.

Thủy An Lạc vội bế Tiểu Bảo Bối lên, khẽ vỗ về nhóc.

Sở Ninh Dực mặc quần áo đi xuống nhà. Thủy An Lạc cũng bế Tiểu Bảo Bối xuống theo, vừa cửa ra liền nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Miên Miên ở nhà kế bên, chắc cũng bị giật mình rồi.

An Phong Dương cũng đã đi ra.

“Có chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Chuông báo cháy, chắc dưới nhà bị cháy rồi.” An Phong Dương nhíu mày nói, anh đi quẹt thẻ thang máy, nhưng không có phản ứng gì cả, có lẽ dây điện cũng đã bị đốt cháy.

Mân Hinh bế Tiểu Miên Miên chạy ra. Tiểu Bảo Bối quay đầu lại, thấy em gái liền muốn qua với em.

Ngoài việc lần trước có người phóng hỏa ra, khu chung cư này trước giờ chưa bao giờ xảy ra hỏa hoạn cả.

“Ôi trời ơi, lại làm sao thế này?” Thím Vu vội vàng thay quần áo ra khỏi phòng, chạy ra ngoài cửa liền thấy đám người đang đứng đó.

“Thím Vu, không sao đâu ạ, dưới nhà bị cháy thôi.” Thủy An Lạc lên tiếng cho bà đỡ hoảng.

Sở Ninh Dực gọi điện hỏi thì biết tin dưới nhà họ chạy thật, đã báo cho đội phòng cháy chữa cháy rồi.

“Mọi người đi nghỉ trước đi, anh với An Tam xuống xem thế nào.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh gật đầu, giờ có muốn ngủ cũng không thể ngủ được, không biết Tiểu Miên Miên còn quấy đến bao giờ nữa.

Tiểu Bảo Bối cũng bị sợ một chút, nhưng lúc này cũng có tinh thần hơn rồi, may mà Thủy An Lạc đưa Tiểu Bảo Bối qua dỗ Tiểu Miên Miên ngủ nên bé con mới chịu yên. Bé thích nhất là được ở bên anh trai mà.

Tiểu Miên Miên nằm trên giường, khóc lóc ầm ĩ thế mà vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Bối một cái liền nín bặt.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống giường, để nhóc chơi với em, rồi lại thấy Mân Hinh ôm máy tính tới.

“Là Viên Giai Di làm à?” Cô bất an hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui