Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trong bóng tối, hai người lao vào nhau. Thủy An Lạc thừa nhận kể cả không gian có sáng sủa hơn cô cũng không nhìn ra được ai mạnh hơn ai.

Nhìn vóc dáng thì đó là một người đàn ông, vậy nên chắc chắn không phải là Viên Giai Di.

Đây là vệ sĩ cô ta sắp xếp sao?

Thủy An Lạc dựa người vào cửa rồi cẩn thận quan sát xung quanh.

Trước khi tới Sở Ninh Dực đã nói rồi, người ngồi trong xe không phải là Viên Giai Di, bởi vì hôm nay sau khi về thì cô ta không hề ra ngoài nữa. Long Nhược Sơ đã liệu trước bọn họ sẽ ra tay cho nên mới diễn ra một màn thế này.

Nhưng mà Long Nhược Sơ lại không ngờ rằng trò mà Sở Ninh Dực thích là cá nằm trên thớt, tương kế tựu kế.

Ai dám tính toán với anh thì anh nhất định phải cho kẻ đó biết, thế nào mới là liên hoàn kế.

Dưới lầu mơ hồ có tiếng súng vang lên, Thủy An Lạc biết đó là người của Long Nhược Sơ kéo đến, nhưng chỉ để nghiệm chứng việc Viên Giai Di giả đã bị bọn họ đưa đi.

“Răng rắc...”

Thủy An Lạc đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy. Cô ngẩng lên thì thấy Sở Ninh Dực yên lặng phế hai chân của kẻ kia, một tay thì bịt miệng không cho gã phát ra bất cứ thanh âm nào.

“A...” Cánh tay của Thủy An Lạc bất ngờ bị người ta túm lấy khiến cô khẽ hô một tiếng.

Sở Ninh Dực quay đầu lại. Anh nhanh chóng ném gã đàn ông kia xuống đất rồi xoay người đá bay cánh tay vừa túm được tay của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực kéo vào lòng. Bọn họ nhìn một bóng người bị đập vào tường.

Một cú đá này của Sở Ninh Dực rất mạnh.

Viên Giai Di bị đập vào tường rồi trượt xuống dưới. Cú va chạm khiến nửa ngày sau Viên Giai Di vẫn không thể phản ứng được.

Sở Ninh Dực nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn đã an toàn liền nhìn về phía người đang nằm dưới đất.

Ánh trăng bên ngoài như có như không.

Cửa sổ được mở ra, cơn gió bên ngoài thổi vào khiến rèm cửa lay động.

Thủy An Lạc vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô vẫn túm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực.

Viên Giai Di bị đau nên nằm co quắp. Cô ta ngẩng đầu lên, gương mặt khô quắt không chút máu của cô ta lại càng khiến người ta sợ hãi.

“Mày, sao mày...?” lại ở đây.

Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, không biết có phải Viên Giai Di cố tình hay không mà lúc này đầu óc cô ta rối bù, trên người thì mặc bộ đồ ngủ màu trắng bằng lụa, nhìn kiểu gì trông cũng như con ma.

Dù gì thì Thủy An Lạc cũng là người từng làm ở nhà xác cho nên cô nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó từ từ bước qua.

“Viên Giai Di, cô còn sống không đó?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi.

“Mày có chết tao cũng không chết.” Viên Giai Di nghiến răng nghiến lợi nói.

Thủy An Lạc thầm nhổ nước bọt trong lòng. Nếu người tới đây hôm nay không phải bọn họ thì chẳng biết người chết là ai đây?

Thủy An Lạc từ từ ngồi xổm xuống đất, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ gương mặt kinh khủng của cô ta: “Viên Giai Di, cứ yên ổn làm ngôi sao không tốt hơn à? Kể cả cô có tàn tật thì chẳng phải cô vẫn còn đôi tay đó sao? Chẳng phải vẫn có thể thiết kế thời trang ư? Việc gì phải ép mình đến bước đường này?”

“Tao không cần mày giả nhân giả nghĩa.” Viên Giai Di nói rồi nhổ một ngụm máu loãng ra. Cô ta chật vật đứng dậy rồi tựa vào vách tường.

Thủy An Lạc cũng đứng dậy tránh được ngụm máu của cô ra, rồi lại cúi đầu nhìn Viên Giai Di đang chật vật thở dốc.

“Cô đề cao tôi quá rồi, cô có từng thấy tôi đồng tình với ai bao giờ chưa? Lâm Thiến Thần? Lan Hinh?” Thủy An Lạc cười nhạt nói tiếp: “Viên Giai Di, lúc cô còn chưa quay về thì đã mê hoặc Lâm Thiến Thần để hãm hại tôi. Sau đó cô lại mượn danh Lâm Thiến Thần để Lan Hinh tới đây. Cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô cảm thấy liệu kết cục của cô có tốt hơn so với hai người bọn họ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui