Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Giờ lành đã đến, cũng là lúc phải bái thiên địa.

Nghe nói giờ này là Sở Ninh Dực đặc biệt đi tìm người tính giờ.

Sở Ninh Dực là người từ trước đến giờ chưa từng quỳ xuống trước mặt ai. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà mọi người trông thấy cảnh này, và có lẽ cũng là lần duy nhất.

“Nhất bái thiên địa...” An Phong Dương hô to, xong lại không nhịn được thầm phỉ nhổ trong lòng, sao bỗng cảm thấy bản thân giống lão công công ở thời cổ đại thế không biết?

Kiều Nhã Nguyễn vội đi tới đỡ lấy Thủy An Lạc, chỉnh lại tà váy giúp cô.

Sở Ninh Dực cũng đỡ Thủy An Lạc lên, sau đó lùi lại một bước, đứng ngang hàng với Thủy An Lạc, cúi lạy về phía vị trí ngoài cửa.

Đám phóng viên ngứa tay ngứa chân muốn chụp ảnh, ở thành phố A này trăm năm mới thấy được một hôn lễ bái thiên địa thật sự thế này đấy.

Đặc biệt là nam chính còn là Sở Ninh Dực ngầu ngất trời nữa, nếu như không chụp lại được cảnh này, đúng là quá lãng phí rồi.

Nhưng tiếc là, cạnh bàn của phóng viên có người để mắt tới, bọn họ có ngứa tay cũng không dám lôi máy ảnh ra.

Thủy An Lạc từ từ dập đầu xuống cùng với người bên cạnh.

Phong tục hôn lễ đã lâu đời lắm rồi, thậm chí giờ có khi thật sự chẳng có ai làm như vậy nữa, nhưng cô vẫn quỳ rất nghiêm túc, cô muốn một cuộc hôn nhân này được trời đất chứng giám.

“Nhị bái cao đường...” An Phong Dương lại tiếp tục hô lên.

Kiều Nhã Nguyễn vội đi tới đỡ Thủy An Lạc dậy. Sở Ninh Dực cũng nắm lấy cánh tay cô, quay về phía bàn đầu tiên.

Lúc Thủy An Lạc nhìn về phía đó, bỗng ngẩn hết cả người.

Ba!

Người ba nói với cô rằng ông bận, giờ lại xuất hiện ở đây.

Ông ngồi cạnh mẹ cô, bộ quân phục thẳng thớm, trông anh dũng vô cùng.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, rồi lại dắt cô quỳ xuống lần nữa.

Lần này, Thủy An Lạc quỳ bằng hết con tim mình, vì đây là quỳ lạy cha mẹ, để có được sự thừa nhận của họ.

“Phu thê giao bái...” An Phong Dương hô lên lần thứ ba.

Thủy An Lạc lại được đỡ dậy, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Lần này, người cô quỳ trước mặt là anh.

Sở Ninh Dực, phần đời còn lại mong anh sẽ chỉ bảo nhiều cho em.

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bái nhau xong mới từ từ đứng dậy.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái trước mặt, dưới lớp tua rua kia là gương mặt đang mỉm cười của cô.

Thủy An Lạc, quãng đời còn lại có em là đủ rồi.

Ánh mắt của hai người, ngọt ngào đến phát ngấy, nhưng lại không ai dám bắt dừng lại cả, tất cả đều tình nguyện chết đuối trong cái hũ mật ngọt đó.

Viên Giai Di bắt đầu tóm chặt lấy chân mình. Nếu như đây là mục đích của Thủy An Lạc, vậy thì cô làm được rồi, vì giờ cô ta đã hận đến nỗi muốn lao tới giết chết cô luôn.

Nhưng đây lại là mục đích của Sở Ninh Dực, người đàn ông thích chơi trò tương kế tựu kế này, lúc nào cũng kinh khủng như vậy.

“Được rồi, không có đưa vào động phòng đâu, nhưng chú rể của chúng ta có thể hôn cô dâu được rồi.” An Phong Dương cười xấu nói.

Thủy An Lạc: “...”

Tên này lúc kết hôn tốt nhất đừng có để rơi vào tay cô, nếu không cô sẽ chỉnh chết anh cho xem.

Sở Ninh Dực tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy eo cô, tay còn lại vén tua rua trước trán cô lên, mũi gần như đã chạm vào mũi cô: “Đông Tây kết hợp, cũng xem như hoàn mỹ rồi, thế nên động phòng hoa chúc không thể nợ em được.” Sở Ninh Dực nói rồi làn môi lành lạnh chạm vào môi cô.

Lạnh nhưng lại mang hơi ấm chỉ thuộc về anh.

Bên dưới, tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, Sở Ninh Dực lại càng hôn sâu hơn.

Thủy An Lạc ưm một tiếng, sau đó ôm lấy cổ anh, quang minh chính đại đáp lại nụ hôn này của Sở Ninh Dực.

Đây là nụ hôn tân hôn của họ.

Viên Giai Di như đã cấu chảy máu đùi mình. Cô ta cúi đầu để tránh nhìn thấy cảnh hai người đang hôn nhau trên bục kia.

Sao anh có thể đối xử với cô ta như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui