Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Bọn tôi làm sao biết được cô đang suy tính điều gì hả?” An Phong Dương đứng dậy, nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất, “Số lượng bom mà cô báo thiếu mất một quả, cô thực sự tưởng bọn tôi ngu chắc? Long Nhược Sơ để cô làm công việc có thể gọi là thế thân. Cô nghĩ chúng tôi sẽ chỉ biết chờ tin tức phiến diện từ cô thôi sao?”

“Nếu không tin tôi, vì sao còn lợi dụng tôi?”

“Thật là một cô gái ngốc ngếch, chẳng lẽ lợi dụng cô chính là tin tưởng cô? Cô đang quan trọng hóa bản thân lên quá rồi đấy.” An Phong Dương chẹp miệng nói, ra hiệu cho người khác đưa cô ta đi, “Mau đưa đi đi, đừng để ở đây làm ô nhiễm mắt của mọi người.”

An Phong Dương nói xong, hơi cúi đầu chỉnh trang lại ống tay áo của mình một chút, anh mặc một bộ vest đỏ, chính là ví dụ tốt nhất cho từ diêm dúa.

“Mọi người không cần hoảng sợ, không có chuyện gì đâu, chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, cứ ăn uống tự nhiên, tiện đường để bản vương giới thiệu Vương phi chính quy của bản vương một chút.” An Phong Dương nói xong liền vươn tay kéo Mân Hinh đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ bên cạnh lên, “Nhìn cho kỹ, đây là Vương phi của bản vương, sau này đừng có viết linh tinh. Nếu bản vương lại phải quỳ bàn giặt đồ, các người có đau lòng không?”

An Phong Dương rất hài hước, trong phút chốc đã khiến bầu không khí bình thường trở lại.

“An Phong Dương, tôi không tin, anh sẽ chịu làm lá chắn cho Sở Ninh Dực cả đời.” Khi Viên Giai Di bị đưa đi, tức giận nói.

An Phong Dương hơi dừng lại một chút, nhìn người phụ nữ mặt đầy phẫn nộ và nước sốt kia, “Được cô tin tưởng, đó đúng là một bi kịch.”

An Phong Dương thản nhiên nói và đúng là anh không thèm để ý thật.

Mạng của anh là do Sở Ninh Dực cho, còn có cái gì quan trọng hơn cả mạng sống nữa.

Bầu không khí bên ngoài được An Phong Dương kéo lên, nhưng bầu không khí trong phòng trang điểm lại có chút đè nén.

Phòng trang điểm không tính là lớn, khoảng hai mươi mét vuông, so với bên ngoài quả thực không đáng nhắc tới thật.

Trong đó có mấy bộ lễ phục, là những bộ đồ Thủy An Lạc vốn phải thay.

Lúc này, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đang đứng ở cửa. Long Nhược Sơ đứng ở bên cửa sổ, đáng tiếc, cửa sổ đang bị đóng.

Đằng sau Long Nhược Sơ có hai người đang đứng.

Không có Bạch Dạ Hàn.

Long Nhược Sơ chậm rãi bước tới trước gương trang điểm, gảy gảy mấy món đồ trên bàn, “Tương kế tựu kế, kế phản gián, chim sẻ bắt ve, bọ ngựa rình sâu. Sở Ninh Dực, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi, hôn lễ là giả, hôn biến mới là thật đúng không.”

Long Nhược Sơ nhìn qua rất nhàn nhã, cho dù thực tế, bà ta đã là cá trong chậu.

Thủy An Lạc hơi nheo mắt, nhìn người phụ nữ đang nghịch đống đồ trang điểm, “Bà tính toán được hết người trong thiên hạ, nhưng lại không ngờ, không đoán được ngày hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Mẹ, Long gia đã truyền thừa ngàn năm, nhưng đến giờ đã sa sút, nó không còn là một gia tộc thần bí ở xã hội thời kỳ cũ nữa. Mẹ hà tất phải ôm một truyền thuyết không thiết thực mà gây ra những chuyện này?” Long Man Ngân vô cùng đau đớn nói.

“Không thực tế?” Long Nhược Sơ cúi đầu cười, “Ai cũng biết chuyện đó là không thiết thực, nhưng con vẫn sẽ bị người ta coi là yêu nghiệt. Cách duy nhất để khiến người ta không coi chúng ta là yêu nghiệt đó là đứng trên đầu bọn chúng, để chúng phải sùng bái.”

Thủy An Lạc: “...”

Đến thế này thì cô không còn lời nào để nói nữa.

Long gia ở thời kỳ khoa học kỹ thuật không phát triển, có lẽ thực sự rất thần bí, nhưng bây giờ, rất nhiều thứ từ Long gia đều có thể dùng khoa học để giải thích. Đáng tiếc, Long Nhược Sơ đến bây giờ vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui