Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Long Nhược Sơ ngẩng phắt lên, Thủy An Lạc đã ở sau lưng chế trụ hai tay bà ta, hơn nữa còn dùng còng tay.

“Cháu...”

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ hai tay, bước đến trước mặt Long Nhược Sơ, “Bà thực sự nghĩ mình không gì không làm được sao? Anh Sở đã tính đến chuyện bọn tôi không thể nào đến gần bà. Nếu không để bà thả lỏng cảnh giác, làm sao có thể bắt được bà?”

Thủy An Lạc cười tít mắt nói, giống như một yêu tinh nhỏ nghịch ngợm.

Cô lấy một cái bịt mắt màu đen từ trong ống tay áo ra, nhón chân đeo lên cho Long Nhược Sơ, “Cái bịt mắt này cũng là do tôi đặc biệt chuẩn bị cho bà đấy, tuy rằng đôi mắt này của bà quả thực khoa học không giải quyết được, nhưng nó cũng có điểm yếu không phải sao? Chí ít bây giờ che lại, bà sẽ chẳng làm gì được nữa.”

Thủy An Lạc vẫn cười, con ngươi màu tím thẫm lóe lên một tia sáng rực rỡ.

Sở Ninh Dực và Lạc Vân từ dưới đất đứng dậy, vươn tay vỗ vỗ trán mình, để cho hiệu quả thật hơn, quả thật bọn họ cũng không đeo nút tai.

Không thể không thừa nhận, thuật thôi miên này lợi hại hơn họ tưởng.

Long Nhược Sơ biến sắc, thực sự không ngờ tới mưu kế của Sở Ninh Dực thâm sâu đến vậy.

“Ba...” Thủy An Lạc vội vàng chạy đến, đỡ Thủy Mặc Vân đứng dậy.

“Được lắm, không ngờ ngày hôm nay tôi lại thất bại trong tay các người.” Long Nhược Sơ cười phá lên, bịt mắt vẫn lọt sáng, cho nên bà ta có thể thấy bọn họ, nhưng không thể nhìn rõ.

“Sở Ninh Dực, bẫy này, đủ sâu.” Long Nhược Sơ lạnh lùng trào phúng.

“Rồng sống ở biển sâu, không sâu, làm sao có thể bẫy được bà.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, nhìn hai tên kia đứng yên ở bên kia không động đậy, có lẽ là bởi vì không nhận được tín hiệu của Long Nhược Sơ.

Thủy Mặc Vân vươn tay vỗ vỗ lên tay Thủy An Lạc, ý bảo cô yên tâm.

“Lạc Lạc là con gái của Thủy Mặc Vân tôi, cũng là con gái của Thủy gia, không có liên quan gì tới Long gia các người hết. Long Nhược Sơ, tôi tuyệt đối sẽ không để bà đưa con gái tôi đi đâu.”

“Thắng làm vua thua làm giặc, lúc này tôi còn có thể làm gì được nữa?” Long Nhược Sơ nói, nhìn về phía bên kia, “Có điều tôi rất tò mò, Thủy Mặc Vân, cậu đã sớm biết tất cả những chuyện này, sao còn lựa chọn giữ mẹ con họ bên mình?”

“Yêu là yêu, sao còn quan tâm là người hay yêu quái?” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói, “Long Nhược Sơ, chuyện tới bây giờ, người không chịu chấp nhận thực tế chỉ có mình bà.”

Thủy An Lạc vẫn nhìn gương mặt bên của ba mình. Ông ấy bởi vì yêu mẹ, cho nên mới yêu mình, cho nên mới không thèm để ý mình có phải người bình thường hay không.

Thế nhưng người đàn ông yêu mẹ đến thế mà vẫn lựa chọn buông tay mẹ.

Lần đầu tiên cô biết được, thì ra, từ bỏ một người cũng có thể là vì yêu.

“Ha ha ha ha...” Long Nhược Sơ đột nhiên cười phá lên, trong giọng nói chất chứa sự thê lương vô tận.

Vậy ra, bà ta quanh quẩn vòng vo cả cuộc đời, đều là sai lầm.

Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, đặt tay lên vai cô an ủi.

Thủy An Lạc nhìn Long Nhược Sơ vẫn cười to, tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của bà ta, nhưng cô lại biết, ẩn bên trong là hình ảnh thê lương cỡ nào.

Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực, nhìn người phụ nữ đã cười đến mức quỳ rạp xuống đất, trong lòng cũng cảm thấy hơi thê lương.

Long gia ngàn năm, có lẽ từ hôm nay trở đi sẽ không còn tồn tại nữa.

Long Nhược Sơ, vị Tông chủ cuối cùng của Long gia, cũng là vị tông chủ có kết cục đáng buồn nhất.

“Kỳ thực, vào lúc bị mọi người thóa mạ, em cũng từng nghĩ, có thể Long Nhược Sơ nói đúng, em quay lại mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng từ đầu đến giờ em vẫn lựa chọn tin tưởng anh.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui