Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Cậu ta?

Sở Ninh Dực sao?

Ngón tay phía sau của Thủy An Lạc gần như đã cào nát cả cửa, nhưng cô vẫn không thể mở nó ra được.

Sự căng thẳng thay thế cơn lạnh, Thủy An Lạc cũng có thể cảm nhận được mồ hôi của mình đang chạy dọc theo sống lưng xuống phía dưới.

Gió biển vẫn nhẹ nhàng lùa vào từ trước cửa sổ, thổi lên mặt của cô có chút buốt giá.

Con mãng xà khổng lồ đã tỉnh lại, kèm theo chuyển động của nó là tiếng sàn sạt phát ra từ giường chiếu.

“Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?” Giọng nói Thủy An Lạc lúc này đã càng run rẩy hơn.

“Cô sẽ biết ngay thôi.” Bạch Dạ Hàn mỉm cười nói, từ từ bước xa khỏi cánh cửa.

Con mãng xà bắt đầu chuyển động, hai chân Thủy An Lạc như nhũn ra, lại không dám cử động mạnh.

“Lạc Lạc đâu?”

Giọng nói mang theo sự chất vấn của Sở Ninh Dực từ ngoài cửa vọng vào.

“Anh Sở.” Thủy An Lạc mím thật chặc môi của mình, nhỏ giọng kêu lên.

Giọng nói rất nhỏ, Sở Ninh Dực lại nghe được rõ ràng.

“Bạch Dạ Hàn.” Sở Ninh Dực tức giận gắt lên.

“Bình tĩnh đừng nóng, Sở Đại, sự bình tĩnh của cậu đâu rồi?” Bạch Dạ Hàn mỉm cười nói, chỉ có điều trong mắt lại mang theo một tia thê lương.

“Bạch Dạ Hàn, có chuyện gì cậu nhắm vào tôi đây này.” Sở Ninh Dực cẩn thận lắng nghe, liền biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

“Tại sao lại nhắm vào cậu chứ?” Bạch Dạ Hàn nói, bước từng bước một đến gần Sở Ninh Dực, “Sở Đại, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm rồi?”

“Hơn chục năm.” Sở Ninh Dực tức giận nói. Anh thà rằng chưa từng quen biết với cậu ta còn hơn.

“Là mười ba năm sáu tháng lẻ mười bốn ngày.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên nói, “Xem ra cậu thật sự không nhớ rõ rồi.”

Thủy An Lạc vừa phải chú ý con mãng xà, lại vừa phải nghe đoạn đối thoại của bọn họ.

Má nó, thằng cha này là biến thái chắc luôn, nếu không làm sao có thể nhớ rõ ràng cả chuyện này như vậy chứ.

Lòng dạ Sở Ninh Dực đều đặt ở trong căn phòng kia, sao có thể chú ý anh ta nói gì được.

“Mở cửa ra.” Sở Ninh Dực nói, bước về phía trước một, lại hơi dừng lại khi nhìn đến khóa cửa, “Axit Sunfuric?”

“Không sai, axit sunfuric, chỉ cần cậu nhập sai mật mã, axit sunfuric sẽ chảy ra, đến lúc đó, tôi nghĩ Thủy An Lạc chắc cũng sẽ hoàn toàn bị ăn mòn thôi, đúng không.”

Má nó, má nó...

Thủy An Lạc liên tục chửi bới trong lòng.

“Bạch Dạ Hàn, đồ biến thái.” Thủy An Lạc tức giận mắng, “A...” Con mãng xà đột nhiên lao tới. Thủy An Lạc cả kinh tránh ra, tiếp đó lăn một vòng trốn đến bên cửa sổ.

“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực kinh hô một tiếng.

Thủy An Lạc đứng trước cửa sổ, nhìn con mãng xà tiếp tục quay đầu lại, nước mắt chảy xuống, cô thật sự sợ lắm rồi.

“Sở Ninh Dực, em không muốn làm thức ăn cho rắn đâu.” Thủy An Lạc run rẩy nói.

Nếu như là người, cô còn có thể kiêu ngạo đối mặt, thế nhưng với con mãng xà này, kiêu ngạo với nó thì có ích gì. Nó còn lâu mới để ý đến sự kiêu ngạo của cô ấy.

“Mở cửa ra.” Sở Ninh Dực quay đầu lại, một tay túm lấy cổ Bạch Dạ Hàn, mắt đỏ ngầu nói.

Bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai của Thủy An Lạc, mỗi một tiếng đều như nện vào trái tim Sở Ninh Dực.

“Sở Ninh Dực, tổng cộng là bảy chữ số, nếu như cậu trả lời được bảy câu hỏi của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết, thế nào?” Bạch Dạ Hàn không hề định đánh trả mà chỉ nói với giọng nhẹ tênh.

Lúc này Thủy An Lạc đã núp ở trong góc tường, thân thể run rẩy nhìn con mãng xà đang thè lưỡi nhìn mình, trong tay nắm chặt chiếc trâm cài tóc rút từ trên đầu ra, “Đừng tới đây, đừng tới đây.”

Con mãng xà kéo thân thể cồng kềnh của mình, từ từ bò về phía Thủy An Lạc, không thèm để ý đến sự khẩn cầu của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui