Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

"Không cần."

Vào lúc mà Bạch Dạ Hàn cho là anh sẽ không trả lời thì Sở Ninh Dực lại đột nhiên lên tiếng, Bạch Dạ Hàn nghe cái giọng này của Sở Ninh Dực thì không nhịn được nhíu mày lại, tại sao lại có cảm giác tên này đang tủi thân thế nhỉ?

Sở Ninh Dực cúp máy xong thì kiểm tra tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn gửi đến, hoàn toàn không có bất cứ một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào của Thủy An Lạc cả.

E rằng trong khoảng thời gian này, cô chưa từng nghĩ tới anh, nghĩ vậy càng khiến Sở Ninh Dực thêm phiền muộn, anh chán nản quăng luôn điện thoại lên bàn.

Viên Giai Di mím môi, cô ta ở bên Sở Ninh Dực ba năm nhưng chưa bao giờ thấy anh có tâm trạng vừa bực bội khó chịu, lại vừa như không thể buông bỏ được thế này.

Làm sao mà Sở Ninh Dực không phiền não cho được, anh vốn tưởng Thủy An Lạc chỉ là một cô nhóc chẳng thể dựa vào ai trừ mình. Nhưng mà sự thật thì sao, cái cô nhóc ngốc nghếch kia thực sự không thèm gọi cho anh lấy một lần, ngay cả một cái tin nhắn cũng chẳng có luôn. Thế nên Sở tổng giận cũng phải thôi, mà đằng nào thì mọi chuyện cũng sắp xử lý xong hết rồi nên anh cứ mặc cô tự sinh tự diệt đi vậy.

"Ninh Dực?" Viên Giai Di dè dặt gọi một tiếng, vì Sở Ninh Dực lúc này rõ ràng trông vô cùng tức giận.

Sở Ninh Dực nghe giọng Viên Giai Di gọi, sắc mặt mới dịu xuống được một chút: "Không sao." Anh đáp rồi lại cầm dao nĩa lên.

Viên Giai Di mỉm cười gật đầu tiếp tục dùng bữa, cô ta vừa hâm mộ lại vừa ghen tị với cô gái có thể khiến Sở Ninh Dực thay đổi nhiều tâm trạng đến vậy, những lúc anh ở bên cô ta thì vĩnh viễn chỉ có một vẻ mặt duy nhất.

***

Đêm khuya, tiếng mưa rơi ào ào đập vào cửa sổ.

Dường như Tiểu Bảo Bối biết rằng dù mình có khóc thế nào thì ba cũng không đến ôm mình cho nên nhóc con liền từ bỏ, lúc này đang ngủ chổng vó lên trời. Thủy An Lạc vỗ nhẹ cái bụng của nhóc nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào di động. Tối nào cô cũng cố gắng nhẫn nhịn không động tới điện thoại, không liên lạc với mẹ cũng chẳng liên lạc với Sở Ninh Dực.

"Tiểu Bảo Bối này, mẹ của con cũng giỏi lắm đấy nhé! Ít nhất cũng dọa được ba con không dám về nhà nữa kìa." Thủy An Lạc vừa nói vừa bế con trai lên ôm vào ngực, những lời anh nói trong chiếc bút ghi âm kia chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô nhất quyết không chịu gọi cho anh. Bởi vì cô biết Sở Ninh Dực đang chờ cô tự mình rời đi, như thế thì dù anh có vứt bỏ cô đi chăng nữa thì chẳng ai có thể nói gì được cả?

Tiểu Bảo Bối chẹp miệng một cái rồi tiếp tục ngủ khì, Thủy An Lạc cúi đầu hôn cái đầu nhỏ của con trai, trên mặt cô lúc này vẫn còn hằn lên vết tát sưng đỏ đau xót, nhưng cô cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện này, đang nghĩ miên man thì di động đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc vội vàng nhìn cái di động đang reo lên ầm ĩ.

Là... anh ấy sao?

Lúc này Thủy An Lạc mới hiểu, hóa ra là cô vẫn luôn ngóng ai kia gọi cho mình.

Thủy An Lạc một tay ôm con, một tay với lấy di động trên bàn.

Anh Xinh Trai!

Vừa trông thấy màn hình hiển thị tên người gọi tới, Thủy An Lạc liền bật cười tự giễu, quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi mới nghe điện: "Anh Xinh Trai." Trong đám bạn tốt của Sở Ninh Dực thì duy chỉ có Anh Xinh Trai là giúp đỡ cô, thế nên Thủy An Lạc vô cùng cảm kích An Phong Dương.

"Lạc Lạc, chuyện tin tức kia anh cũng giải quyết gần xong hết cả rồi, anh đã tìm thấy ảnh gốc, ngày mai chỉ cần công bố tấm ảnh kia là ảnh ghép thì sẽ không còn chuyện gì nữa đâu." Giọng nói của An Phong Dương có chút khàn khàn, chủ yếu là vì mấy ngày nay anh quá bận bịu nên không có thời gian để nghỉ ngơi nữa.

"Vâng, cảm ơn anh nhé." Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

"Không sao, dù gì tấm ảnh đó cũng không phải là anh tìm ra." An Phong Dương cười ha hả: "Ngày mai anh sẽ bảo Bạch Nhị tới tìm em, vụ án giữa em với An Giai Tuệ sẽ do cậu ta xử lý."

Suy nghĩ của Thủy An Lạc vẫn đang dừng ở câu tấm hình đó không phải là do anh tìm được, sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp câu sau.

"Bạch Nhị?" Là ai vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui