Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Rốt cuộc vẫn là vì Sở Ninh Dực hả?” Long Man Ngân khẽ bật cười: “Sao tự nhiên con lại chạy đến chỗ ba của con thế?” Lúc bà gọi đến nhà Thủy An Lạc thì lại nhận được tin Thủy An Lạc đã đến đây rồi.

“Phong điên chọc phải ba anh ta, ba anh ta muốn giết anh ta luôn đấy! Thế cho nên Sở Ninh Dực thân là anh trai tốt phải đi cứu người, mà vừa hay ba con cũng được về thành phố A một tuần cho nên con qua đây chơi với ba luôn.” Thủy An Lạc giải thích.

“Chuyện này mẹ cũng có nghe nói, động tĩnh rất lớn.”

“Phải là cực kỳ lớn! Mặc dù thành phố A không có ảnh hưởng gì nhưng mà nghe ý của anh Sở thì ảnh hưởng rất lớn trên quốc tế.” Thủy An Lạc nắm lan can nói: “Mẹ nói xem anh ta có ý gì chứ, Lão Phật Gia đi rồi anh ta mới chịu phản kích.”

“Nếu không chịu đả kích thì sao biết phản kích được chứ! Lạc Lạc, con phải nhớ rõ, đừng vì Sở Ninh Dực cưng chiều con mà đánh mất chính kiến của mình. Bọn họ chính là vết xe đổ của con, hoặc nói đúng hơn Phong Phong sẽ là vết xe đổ của con!”

“Sao mẹ nói cứ y hệt ba con thế?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn xuống dưới: “Vừa không có thâm cừu đại hận, hơn nữa trong lòng mẹ có ba con, ba con cũng không quên được mẹ, tại sao...”

“Lạc Lạc!”

“Được, được, được, con không nói nữa, mong cho mẹ và ba Lạc bạch đầu giai lão, sớm sinh quý... thôi quên đi, đừng có sinh, con của con còn lớn hơn cả em trai em gái của con á, đả kích quá đi mất!” Thủy An Lạc lầm bà lầm bầm nói.

“Mẹ, không có việc gì con cúp máy trước đây.” Thủy An Lạc nói xong quay đầu lại nhìn thì thấy Hồng Quân đã đi rồi.

Thủy An Lạc cúp máy đi ra ngoài. Cô nhìn Thủy Mặc Vân vừa tiễn người về: “Sao ba không giữ người ta lại ăn cơm trưa?”

“Con lại muốn ăn đòn rồi đúng không!” Thủy Mặc Vân nói: “Mau dọn cơm ra đi.”

“Vâng vâng, anh Sở không có ở đây là con sẽ thành đứa bé không ai thương luôn!” Thủy An Lạc nói rồi chạy vào nhà bếp bưng cơm trưa ra.

***

Sòng bạc vẫn luôn là địa điểm thần bí nhất, mặc kệ là buổi tối hay ban ngày cũng đều cực kỳ náo nhiệt.

Sở Ninh Dực đứng ở cửa sổ nhìn mặt biển phía sau. An Phong Dương ngồi trước máy tính nói chuyện phiếm với vợ mình.

Còn người trên giường vẫn chưa tỉnh lại.

“Lần này Phong Chính quyết tâm muốn lấy mạng của Phong Tứ, tôi thấy ông ta cũng chẳng phải cha ruột của Phong Tứ đâu!” An Phong Dương nói.

“Muốn chết cũng chẳng dễ, dù sao thân phận của cậu ta vẫn bày ra đó, quý tộc nước M chắc chắn sẽ không đồng ý đâu! Tôi nghĩ chắc là vì ông ta muốn ép Phong Tứ phải cúi đầu. Đáng tiếc, ông ta lại không ngờ lần này Phong Tứ lại quyết liệt đến vậy.” Sở Ninh Dực nói rồi quay đầu nhìn An Phong Dương: “Liên lạc với ông ngoại của Phong Phong xem.”

“Bác tước Nepalese á? Cậu muốn gặp ông ta à?” An Phong Dương ngẩng đầu lên.

“Không phải tôi muốn gặp mà là cậu ta muốn gặp!” Sở Ninh Dực nói rồi chỉ chỉ người đang nằm trên giường đã bắt đầu tỉnh lại.

Phong Phong đã tỉnh lại nhưng dường như vẫn chưa có ý thức nên ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn trần nhà, không một ai biết anh ta đang nghĩ cái gì.

An Phong Dương quay đầu nhìn lại, thấy Phong Phong đã tỉnh lại, lập tức đi tới: “Tỉnh rồi à?”

“Không.”

An Phong Dương: “...”

Thế ma đang nói chuyện với anh đấy hả?

“Lần này hành động của cậu cực đoan quá rồi!” An Phong Dương không đồng tình nói.

“Là tôi hành động quá muộn.” Phong Phong nói rồi chống giường ngồi dậy. An Phong Dương đỡ Phong Phong.

An Phong Dương quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, cái tên này bị đả kích nên mới tỉnh ngộ hả?

Phong Phong hơi cúi đầu, trước khi tìm được Kiều Nhã Nguyễn thì anh ta phải giải quyết hết mọi chuyện trong nhà mình trước đã.

Nếu không thì kể cả có tìm thấy thì để làm gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui