Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Phong Phong tiến tới giữ tay cô lại: “Không phải, anh chỉ trở về vì có một số việc cần phải làm rõ thôi.”

“Vậy cũng đâu liên quan gì đến tôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, hất tay anh ra đi xuống lầu.

Phong Phong chạy theo xuống phía dưới: “Anh phải trở lại, bởi vì chuyện này liên quan đến mẹ anh.” Giọng nói Phong Phong lớn hơn vài phần.

Đúng lúc thím Vu đi từ bếp ra, nghe được câu này liền nhanh chóng lui trở lại.

“Mẹ anh?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục gạt tay anh, “Phong Phong, mẹ anh là loại người thế nào chẳng lẽ anh không biết, còn định vì bà ta...”

“Bà ta không phải mẹ của anh.” Phong Phong đột nhiên kêu lên.

Choang...

Trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, hai người quay đầu lại nhìn.

Thím Vu đang vội vàng thu dọn bát đĩa dưới đất. Kiều Nhã Nguyễn cất bước đi qua, “Thím Vu, thím không sao chứ?”

“Tôi không sao, không sao đâu, bị trượt tay thôi.” Thím Vu nói, nhanh chóng nhìn Phong Phong một cái, sau đó tiếp tục thu dọn mảnh vỡ trên đất.

Kiều Nhã Nguyễn thấy thím Vu không bị thương gì mới quay đầu lại nhìn về phía Phong Phong vẫn đang đứng ở đó, “Anh có ý gì?”

Đôi tay đang thu dọn mảnh vỡ của Thím Vu thoáng dừng lại một chút, lại run rẩy tiếp tục thu dọn.

Toàn thân Phong Phong đều toát ra vẻ chán chường. Anh bước tới đá văng chiếc ghế nhỏ đặt trong phòng khách. Đó là chiếc ghế dành cho Tiểu Sư Niệm.

Kiều Nhã Nguyễn bước ra khỏi bếp, đi tới bên cạnh nhìn anh, “Không phải mẹ anh?”

“Ý như những gì em nghe thấy đấy.” Phong Phong nói rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu mình, “Anh không biết có phải thật hay không, chỉ là trực giác. Bà ta căn bản không phải là mẹ của anh, cho nên anh phải về tra rõ chuyện này.”

“Chỉ bởi vì trực giác?” Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, cảm thấy anh có chút vô lý.

“Không biết, từ sau khi ở núi Châu về, trong đầu anh cứ có một cái bóng lởn vởn, rất kỳ quái.” Phong Phong nói, dương như rất khó chịu, lại tiếp tục dựa vào ghế sofa.

Núi Châu?

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay sờ đầu anh, “Hít phải khí độc à?” Những thứ đó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Phong Phong lắc đầu, “Là đứa bé đó, anh luôn cảm thấy mình đã gặp con bé ở đâu đó, thế nhưng nhìn thấy không phải chỉ là một đứa bé.” Phong Phong nói, giống như không thể chịu đựng được sự giằng xé trong lòng, đứng bật dậy.

Đứa bé kia?

Tiểu Nha Nha?

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện mẹ anh có phải mẹ ruột của anh hay không đâu?” Kiều Nhã Nguyễn càng thấy tò mò.

“Anh không biết.” Phong Phong nói, tiếp tục giơ chân đá văng cái ghế kia.

Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày Phong Phong đang xúc động nóng nảy, vươn tay cầm lấy cổ tay của anh, sau đó kéo anh lên ghế đè xuống, “Anh hít phải khí độc rồi.” Cho nên mới sinh ra những suy nghĩ lung tung như vậy.

“Anh không hề.” Phong Phong vẫn khăng khăng, “Anh thực sự đã từng gặp đứa bé kia.”

“Hừ, từng gặp, trong mộng à?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh, “Anh tỉnh táo lại đi, em đi lấy thuốc cho anh.”

Thím Vu ở vẫn ở trong phòng bếp không ra ngoài, đứa bé, đứa bé nào?

Thím Vu xoắn chặt hai tay lại, ngay cả hơi thở cũng dồn dập hơn vài phần.

“Sao có thể như vậy.” Thím Vu lo lắng nói, đi tới đi lui trong phòng bếp.

Nếu như Phong Phong thực sự nhớ ra những chuyện trước kia, thì nước M sẽ thực sự sẽ đại loạn mất.

Nhưng tình hình hiện tại bà đã không thể ngăn cản được nữa rồi.

Thím Vu bưng hoa quả đi ra ngoài, để lên bàn, “Phong thiếu, cô Kiều, hai người ăn chút hoa quả trước nhé, cơm tối sắp xong rồi.”

Thím Vu nói rồi còn cố ý nhìn Phong Phong một cái rồi mới xoay người trở lại bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui