Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Không cần, có An Tam là đủ rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi lại ra hiệu cho cô quay lại nhìn đám ký giả, tất cả đều đang muốn phỏng vấn cô.

Thủy An Lạc mượn cớ không biết tiếng Anh rồi nhanh chóng kéo Sở Ninh Dực rút khỏi nơi này. Cô không chút chú ý tới ánh mắt của Lawrence vẫn luôn dõi theo cô.

Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau đi cùng Sở Ninh Dực ra ngoài, vẫn có không ít ánh mắt của các cô gái nhìn họ.

Thủy An Lạc kiêu ngạo bước đi, người đàn ông thu hút mọi ánh nhìn này là của cô đấy.

“Sao anh lại muốn em nói mấy câu đó với Lawrence thế?” Cuối cùng Thủy An Lạc không nhịn nổi nữa, bèn hỏi.

“Chờ em bị bắt cóc.” Sở Ninh Dực nói xong liền mở cửa xe cho cô.

Thủy An Lạc sững cả người, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả Bánh Bao Rau mà cô đang bế trong lòng.

Chờ cô bị bắt cóc á?

Anh Sở, anh không cần người vợ này nữa rồi sao?

Sở Ninh Dực ra hiệu bảo cô lên xe, “Xem ra em với con không thể đi được rồi, chúng ta phải chuẩn bị tới đảo kim cương một chuyến miễn phí, tất nhiên là trong tư thế bị bắt cóc.”

Khóe miệng Thủy An Lạc càng giật ghê hơn. Cô lắp bắp mãi mới nói nổi: “Anh Sở, anh thiếu tiền à?”

“Không, bản thiếu gia không thiếu tiền, chỉ là chưa bị bắt cóc bao giờ thôi.” Sở Ninh Dực tỏ ra thản nhiên nói. Thấy cô vẫn không chịu lên xe, anh liền đẩy vai cô, ý bảo cô mau lên xe.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô bế Bánh Bao Rau lên xe, đưa mắt ra hiệu với con trai: Ba con điên rồi.

Bánh Bao Rau: Ba con từng bình thường à?

Thủy An Lạc:...

Ok, cô sai rồi.

Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại rồi mở cửa ghế lái, lên xe liền khởi động xe.

“Không phải chứ, ông xã, anh có kế hoạch gì liệu có thể tiết lộ cho em biết trước một chút được không? Lần này bị bắt cóc là bị bắt theo kiểu cao cấp hay kiểu bình thường thế?” Thủy An Lạc nhìn người đang lái xe, e dè hỏi.

“Hửm?” Sở Ninh Dực không có khái niệm với mấy cái quy cách cao thấp này.

“Thì là kiểu bắt cóc giống bà ngoại em, hay là kiểu của Thủy An Kiều ấy?” Thủy An Lạc cuống lên, lấy luôn “kinh nghiệm” của mình làm ví dụ cho anh.

Nói như vậy, xem ra Sở Ninh Dực cũng hiểu rõ hơn được một chút.

“Trước mắt, xem ra ông ta vẫn cần phải nhờ cậy vào em.” Sở Ninh Dực chỉ có thể cho cô một đáp án như vậy.

“Thế có nghĩa là sẽ bắt theo kiểu cao cấp hả?” Thủy An Lạc giật khóe miệng. Bắt cóc kiểu đó à, thôi được rồi, cô miễn cưỡng chấp nhận vậy, “Không thì mình đưa Bánh Bao Rau về trước đi, em không yên tâm đưa thằng bé theo.”

“Đưa nó về, anh sợ Bánh Bao Đậu với Tiểu Bảo Bối cũng sẽ bị liên lụy mất. Bánh Bao Rau buộc phải ở lại đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Bao Rau không đi, Bao Rau muốn ở bên mẹ.” Bánh Bao Rau vội nói.

Thủy An Lạc hơi sững ra, cô nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh... đã biết từ trước rồi à?” Thế nên lúc đó mới đưa ra ý kiến bảo cô đưa Bánh Bao Rau ra ngoài.

Sở Ninh Dực phụt cười, lắc đầu, “Đây là con trai anh, anh không thể lấy an nguy của nó ra đùa được. Em đừng có nghĩ anh cứ như một ông bố dượng như thế đi.”

Ờ...

Thủy An Lạc nghĩ cũng thấy phải, kể cả anh có là ba dượng của Tiểu Bảo Bối với Bánh Bao Đậu thì cũng không thể nào là ba dượng của Bánh Bao Rau được. Vì chỉ có Bánh Bao Rau mới xứng với cái danh Tiểu Sở Ninh Dực thôi.

“Có hai mẹ con em, Lawrence biết anh sẽ không dám manh động, ắt sẽ không động tới người ở thành phố A nữa, còn một nguyên nhân nữa.” Sở Ninh Dực đang nói dở liền quay lại nhìn Bánh Bao Rau, hơi nheo mắt lại, “Chiến tranh, mới có thể khiến một người hiểu được thế nào là tin tưởng.”

“Anh bị điên rồi hả?” Thủy An Lạc bỗng hét lên, Sở Ninh Dực điên rồi, anh điên rồi mới chọn cách như vậy. Sao anh lại tương kế tựu kế để chữa bệnh cho con anh vào lúc này chứ.

Nhưng dù là vậy, cô cũng không thể chấp nhận chuyện đó được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui