Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trong màn đêm đen kịt, hầu như không có bất cứ tia sáng nào.

Kiều Nhã Nguyễn đang dựa vào cây cổ thụ chờ người tới. Giờ ăn tối cô nhận được một mảnh giấy, bảo cô đúng mười một giờ tới đây đợi người, nhưng đợi tới tận giờ vẫn chưa thấy bất cứ ai tới cả.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn tòa lâu đài tĩnh mịch kia, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, tình hình này có vẻ không ổn rồi.

Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ xem có chỗ nào bất thường, bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng. Cô thoáng sững người, lại bị người ta bịt miệng lại.

“Là anh.” Phong Phong khẽ nói bên tai cô, tiện thể còn hôn lên má cô một cái, “Nhớ anh rồi chứ gì?”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Má nó, tên này đúng là động giục không thèm nhìn thời gian và địa điểm luôn.

“Còn lâu.” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nói.

“Vô tâm thật đấy, tiểu gia đây nhớ em đến mức...” Ba chữ cuối rất nhẹ, nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn nghe thấy rõ được.

Má, má, má...

Kiều Nhã Nguyễn chửi bậy trong lòng, giờ là lúc nào rồi mà cái tên này còn đùa bỡn cô như thế được hả?

Cương lên rồi?

Cương em gái anh ấy!

“Tin anh đi, cương lên chắc chắn là cậu em của anh, còn em gái thì, đó là...”

“Câm miệng...” Kiều Nhã Nguyễn nghe đến mức mặt đỏ lựng cả lên. Cô quay lại đẩy anh ra, “Giờ là lúc nào rồi mà còn không đứng đắn như thế.”

Phong Phong không nhận thua, lại kéo cô vào lòng sơ múi thêm một chút, “Ở chung với tên đó, lúc vào nhà tắm có khóa cửa không hả, có mặc đồ ngủ đi lại trước mặt hắn không, có...”

“Anh lắm mồm thế.” Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt cắt lời anh, “Là anh bảo em ra đây đấy à?”

“Nói linh tinh, tiểu gia đây tưởng em không chịu nổi cô đơn mà gọi anh ra đây chứ?” Phong Phong kiêu ngạo nói.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Giờ cô không muốn chửi bậy nữa rồi.

Nhưng Phong Phong nói xong cũng nhíu mày, sau đó theo phản xạ kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng, không phải họ gọi đối phương ra đây, vậy thì là ai?

“Là kẻ nào?” Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Phong Phong khẽ thốt lên.

Trong bóng tối, Thủy An Lạc khẽ xì một tiếng. Kiều Nhã Nguyễn lập tức thả lỏng, hất Phong Phong ra, nhìn người đang dần xuất hiện.

Nếu không phải còn đang bế con thì Thủy An Lạc thật sự sẽ nhào tới ôm chầm lấy Lão Phật Gia, nhưng tiếc là không được.

Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy vai cô, mũi không kiềm chế được hít sâu vài cái, sau đó mới khẽ nói vào tai Thủy An Lạc: “Chậc chậc chậc, thế này là vừa mới “lăn” xong hả?”

Thủy An Lạc: “...”

Má nó, mũi mày là mũi chó à?

“Nói linh tinh cái gì thế hả?” Thủy An Lạc hổn hển nói, lại nhìn hai người họ, “Sao hai người đều ở đây thế?”

Thế này là bị úp nguyên rọ à?

Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, “Lúc ăn cơm tối, trong cơm có kẹp một mảnh giấy, bảo trước mười một giờ đêm nay tao tới đây, nhưng tòa lâu đài này rất kỳ lạ, hôm nay mới sớm thế mà mọi người đều đã đi nghỉ hết rồi à?”

Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, hình như anh cũng đang đợi người.

“Đúng rồi, có chuyện này tao muốn hỏi mày, có đứa nhỏ...”

“Mọi người đều đến cả rồi à?” Âm thanh khàn khàn vang lên, cắt ngang lời Thủy An Lạc, dưới ánh đèn hiu hắt lộ ra gương mặt già nua của lão quản gia.

Quản gia nhìn họ, đánh giá từng người một.

“Ngài Lawrence bảo tôi đưa mọi người tới đây.” Lão quản gia nói xong khẽ giơ tay lên, lập tức có người tiến tới, dùng vải đen bịt mắt họ lại.

Thủy An Lạc đập thót tim, muốn làm gì vậy?

Chẳng lẽ đưa họ ra ngoài để giết à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui