Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Một câu nói của Thủy An Lạc tạo thành một lực lượng vô hình đập thẳng vào sợi dây lý trí cuối cùng của Phong phu nhân.

Sở Ninh Dực rót nước rồi đặt trước mặt Thủy An Lạc, sau đó xoa đầu cô tỏ ý tán thưởng.

Thủy An Lạc cười ngây ngô, tuy rằng cô không thể giải quyết được chuyện này, thế nhưng ba cái loại chuyện quạt gió thổi lửa này chắc chắn cô sẽ không để Sở tổng phải động tay vào rồi, mình cô ra trận là được.

“Kết hôn?” Phong phu nhân tức giận nói, sau đó bà ta đứng phắt dậy: “Con khốn khiếp này muốn gả vào Phong gia á? Mày cứ nằm đó mà mơ đi!” Giọng của Phong phu nhân the thé lên khiến những người xung quanh đều phải quay lại nhìn.

“Mạch Kỳ Nhĩ, ngồi xuống!” Cuối cùng lão Bá tước cũng lên tiếng, có điều ông ta lại nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt cảnh cáo.

Thủy An Lạc thong thả uống nước, trông nhàn nhã đến lạ.

Thế nhưng cũng hết cách, người ta có chống lưng mà.

Mẹ Phong chán nản, bà ta đang định ngồi xuống thì Thủy An Lạc lại bất ngờ lên tiếng lần nữa: “Cửa nhà họ Phong hả, cũng đúng, cửa nhà cao như thế thì đâu phải bất cứ ai, có bất cứ thân phận gì cũng vào được đâu. Dù sao thì không dùng chút thủ đoạn thì đúng là không bước vào được thật.”

Giọng điệu của Thủy An Lạc nhẹ tênh, động tác vuốt ve cái ly vẫn lười biếng như thế.

Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Rau nhìn Thủy An Lạc.

Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy bóng dáng của Long Man Ngân trên người Thủy An Lạc rồi.

Đó là sự thản nhiên còn lại sau khi con người ta đã trải qua quá nhiều sóng gió.

May thay sự thản nhiên của cô là vì anh mà có.

Bởi vì có Sở Ninh Dực mới có Thủy An Lạc bây giờ, cô là niềm tự hào của anh.

“Mày đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả?” Mặt của Phong phu nhân tái mét, túi xách hàng hiệu trong tay bà ta cơ hồ đã bị bà ta xé rách.

Cuối cùng, Phong Chính cũng ngẩng đầu lên. Ông ta nhìn Thủy An Lạc, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng nhìn thẳng vào Phong Phong.

Phong Phong vẫn đang giúp Kiều Nhã Nguyễn đấm bóp hai chân, thế nhưng sắc mặt lại lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều.

Quái lạ!

Thật quái lạ!

Cực kỳ quái lạ!

Quốc vương có chút không yên lòng nhìn về phía Bạch Dạ Hàn, kế hoạch của ông ta sắp thành công đến nơi rồi, thế nhưng đám người này lại đang làm gì vậy?

Bạch Dạ Hàn ngồi bên cạnh Quốc vương. Anh ta vuốt ve chiếc di động trong tay mình thế nhưng ánh mắt vẫn dính chặt về phía Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc, chỉ là không biết người anh ta đang nhìn là Sở Ninh Dực hay là Thủy An Lạc?

“Bọn họ đang làm cái gì thế?” Quốc vượng có chút đề phòng hỏi.

Bạch Dạ Hàn nhìn Quốc vương, khóe môi khẽ cong lên: “Chắc là nỏ mạnh hết đà nên muốn giãy giụa chút thôi. Quốc vương không cần lo lắng, kế hoạch sẽ không có bất cứ sai sót gì đâu!”

Tuy Quốc vương vẫn hơi bất an trong lòng, thế nhưng nghĩ đến chuyện ông ta đã giao tất cả mọi chuyện cho Bạch Dạ Hàn phụ trách thì ông ta cũng yên tâm một chút.

“Bá tước, đây là hội trường! Chuyện gia đình thì mang về nhà mà giải quyết!” Quốc vương uy nghiêm nói.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực bèn nhỏ giọng phiên dịch lời của Quốc vương cho cô.

Thủy An Lạc nhướng mày, về nhà giải quyết sao, chuyện lớn như vậy sao có thể giải quyết ở nhà được?

Kiều Nhã Nguyễn đặt hai chân của mình xuống, sau đó nhìn Phong phu nhân đang trợn trừng mắt đầy giận dữ cùng với Công chúa Lisa, nói: “Phong phu nhân cứ yên tâm, tôi đây có muốn vào Phong gia cũng không cần bà phải đồng ý, dù sao thì...” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi chậm rãi đừng dậy, từ từ tới gần bà ta.

Mỗi một bước của cô đều rất từ tốn, nhưng từng bước cứ như đang bước đi trong lòng Phong phu nhân.

Đến khi Kiều Nhã Nguyễn cách bà ta chừng ba phân, cô liền dừng lại, hơi khom lưng xuống thì thầm vào tai bà ta: “Dù sao thì mọi thứ của Phong gia đều chẳng có liên quan gì đến bà cả, ngay cả Phong Phong, cũng không hề liên quan gì tới bà hết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui