Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Sở Ninh Dực cũng đâu có cần em lo đâu.” Lạc Hiên đả kích nói.

Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại mà hung hăng trợn mắt với Lạc Hiện, sau đó lại tiếp tục chọn quà.

Cuối cùng Thủy An Lạc mua không ít đồ. Họ chọn lựa xong thì bảo ông chủ chuyển đến. Lạc Hiên trả tiền. Sau khi viết địa chỉ cho chủ cửa hàng liền đưa Thủy An Lạc đến tiệm cafe gần đó nghỉ một lát.

Thủy An Lạc ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lạc Hiên gọi cho cô một ly nước trái cây còn gọi cho mình một ly cafe.

“Em gái, nếu có thể không dùng thì đừng dùng mấy kỹ năng của Long gia.” Lạc Hiên đột nhiên lên tiếng.

“Anh nghĩ là em muốn chắc? Khi đó hoàn toàn không còn thời gian nữa anh có biết không hả?” Nếu trễ thêm một chút nữa thì trực thăng không thể hạ cánh, kết cục sẽ biến thành bọn họ không thể tranh thủ chút thời gian cho Sở Ninh Dực.

“Hơn nữa anh nhìn đôi mắt này của em đi, chính em cũng chỉ hận không thể móc nó ra nữa đấy?” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng khuấy nước trái cây của mình. Mặc dù mang kính áp tròng nhưng nó cũng không thay đổi được màu mắt thật sự của Thủy An Lạc.

Lạc Hiên hơi dừng lại một chút: “Em hận anh sao?

“Hận chứ, lúc đầu là lúc hận nhất, hận muốn giết chết anh. Nếu không phải do anh thì em cũng không biến thành cái bộ dạng quỷ quái này.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói sau đó cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhưng mà anh Sở đã nói chuyện xảy ra rồi có hận cũng chẳng có ích gì. Em còn nghĩ đến người đàn ông nào khác ngoài anh ấy thì anh ấy sẽ khó chịu.”

Lạc Hiên bật cười, quả nhiên là tác phong của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: “Không có anh ấy em sẽ chết mất, thật đó, em đã từng cảm nhận điều đó rồi. Nếu anh ấy thật sự muốn đuổi em đi thì em sẽ chết cho anh ấy xem.”

Lạc Hiên hơi khựng lại, lúc anh ta ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Thủy An Lạc đang cúi đầu uống nước trái cây.

Cô nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lạc Hiên biết những gì cô đang nói là thật.

Mà hiện tại Thủy An Lạc không dám quay về thật ra là vì đang sợ, sợ rằng Sở Ninh Dực sẽ mở miệng nói muốn đuổi mình đi.

Uống xong một ly nước trái cây thì Thủy An Lạc lại gọi một ly nữa, một ly rồi lại một ly, cho đến khi không còn cách nào kéo dài thời gian nữa thì cô mới đứng dậy đi vệ sinh, sau đó chuẩn bị quay về bệnh viện.

“Em vào nhà vệ sinh cái đã, anh có việc thì cứ đi trước đi, em tự về được.”

Lạc Hiên hơi nhún vai, anh được người nhờ vả thì tất nhiên phải vác cô em gái này của mình về đến nơi.

Thủy An Lạc cũng không ý kiến gì mà xoay người vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh nữ ở các trung tâm thương mại lúc nào cũng có vài chuyện lúng túng, bởi vì hàng người xếp hàng đợi rất lâu.

Thủy An Lạc vừa nghịch di động của mình vừa chờ tới lượt.

Phía trước có người bước ra rồi lướt qua Thủy An Lạc, một mùi hương thoang thoảng trên người cô gái đó kiến Thủy An Lạc chú ý. Cô ngẩng đầu lên thấy cô gái kia đã đi tới bồn rửa tay. Cô ta chỉnh sửa mái tóc dài của mình một chút rồi rời đi.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn. Cô có chút tò mò về cô gái kia, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi.

Thủy An Lạc tiếp tục nghịch di động của mình, gặp ở đâu rồi nhỉ?

Thủy An Lạc đang mải suy nghĩ thì Kiều Nhã Nguyễn gửi tin nhắn cho cô. Nội dung tin nhắn là mắng Phong Phong không chịu nhận điện thoại cho nên Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không biết tìn hình của Tiểu Bất Điểm thế nào rồi.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi trả lời tin nhắn.

[Tiểu Lạc Tử: Mày không tự nhìn lại bản thân xem mày lừa người ta cái gì?]

[Lão Phật Gia: Mẹ, lúc trước anh ấy vì chị Kỳ Nhu mà lừa tao thì tao có nói anh ấy cái gì không?]

Chị Kỳ Nhu?

Thủy An Lạc nhìn thấy cái tên này thì lập tức ngẩng đầu lên. Cô nhìn dòng người đang đứng xếp hàng rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài, cái người kia hình như là...

Là cô ấy sao?

Hay là cô nhìn lầm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui