Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Chào chú.” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng chào, sau đó mới lôi hai con búp bê từ trong rương đồ chơi ra.

Phong Phong thở dài một tiếng, lại cảm thấy lạc lõng. Con bé chỉ lạnh lùng với mình anh mà thôi.

“Vừa rồi sao lại nói thế, chán sống rồi à? Chẳng lẽ cậu còn không biết tính của Kiều Nhã Nguyễn hay sao hả?” Geogre nghĩ, những ngày tiếp theo chắc sẽ náo nhiệt lắm đây. Hai vị tổ tông này mới làm hòa chưa được mấy ngày, đi được một tháng, tìm được đứa con gái, giờ lại gây gổ với nhau rồi.

“Không sao.” Phong Phong gác hai chân lên chiếc ghế đối diện, vươn tay day day thái dương của mình, “Bộ phim kia thế nào rồi? Niệm Niệm ở trong đoàn làm phim có ổn không?”

“Niệm Niệm ổn lắm, Triệu Uyển Uyển vẫn tự mình chăm sóc con bé, về nhà lại có thím Vu trông nom. Nhưng lúc nào con bé cũng hỏi bao giờ hai người mới về. Mấy hôm trước Sư Hạ Dương đón con bé đi rồi.” Nghe giọng thì có vẻ Geogre rất thích Tiểu Bất Điểm.

“Triệu Uyển Uyển?” Phong Phong nhướng mày, trong lòng liền có tính toán riêng.

Nếu Triệu Uyển Uyển thành đôi với Sư Hạ Dương, vậy chẳng phải tình địch tiềm ẩn của anh sẽ bị tiêu diệt hay sao?

“George, anh thấy Triệu Uyển Uyển với Sư Hạ Dương thế nào?” Phong Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

George: “...”

Ảnh đế, cậu đang định làm bà mối đấy à?

Xe về đến nhà, Phong Phong nhìn Tiểu Bất Điểm đang cúi đầu chơi búp bê, vươn tay xoa xoa đầu cô bé, sau đó nói với George: “Chuyện mua nhà tôi bảo anh làm sao rồi?”

“À, đúng rồi, tôi đang định nói chuyện này với cậu đây.” George nói, lấy một tập tài liệu ra, “Đây là tài liệu do trợ lý của Sở tổng đưa tới. Cô ấy bảo Sở tổng đã gọi điện dặn dò. Sở tổng vung tay đúng là hào phóng, căn nhà mấy nghìn vạn nói tặng là tặng luôn.”

Phong Phong hơi nhướng mày, nhận lấy tập tài liệu. Giấy tờ mua bán đã được ký tên, xem như là Sở Thị tặng.

“Nhà của An Tam cũng do anh ấy tặng. Không phải Sở Đại hào phóng đâu, cậu ta tính toán cả rồi đấy.” Phong Phong nói, cúi đầu nhìn con gái mình.

Chuyện Tiểu Miên Miên nhà An Phong Dương là vợ của Tiểu Bảo Bối đã chắc như ván đã đóng thuyền rồi. Bây giờ anh cũng có một cô con gái, giờ Sở Đại cũng muốn ôm luôn, chuyển tới gần nhà Sở Ninh Dực để lũ nhỏ có người bầu bạn.

Cho nên Sở Ninh Dực đang tặng nhà để đặt sính lễ cho thằng ranh Bánh Bao Rau nhà anh ta thì có. Nhưng sức chiến đấu của con gái anh cũng mạnh mẽ vô cùng, đứng trước thằng nhóc hũ nút Bánh Bao Rau kia chưa chắc đã thua thiệt.

George nghe nhưng chẳng hiểu gì, “Nhà bên kia đã được tu sửa hòm hòm rồi, nhưng vẫn còn một số thứ phải chuẩn bị, cho nên mấy ngày tới hai người vẫn phải ở bên này.”

Phong Phong gật đầu, xuống xe xong liền bế Tiểu Bất Điểm xuống.

“Cháu tự biết đi.” Tiểu Bất Điểm vặn người khó chịu nói.

Phong Phong dừng lại một lúc, cúi người buông buông cô bé ra sau đó bước qua mở cửa, “Vào đi, chúng ta về nhà.”

Tiểu Bất Điểm ôm lấy món đồ chơi của mình, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên, không hề đồng ý với câu nói này chút nào.

Tiểu Bất Điểm đi vào trước, Phong Phong thở dài một hơi, đi theo sau.

George dừng lại một lúc, không nhịn được mà cười thầm trong lòng. Ngoại trừ một Kiều Nhã Nguyễn ra, hiếm hoi lắm trên thế giới này mới có thêm một người có thể khiến Phong Phong không chỉ là không dám nói, ngay cả giận cũng không dám giận thế này.

“Tiểu Bất Điểm, muốn ăn gì, ba bảo chú đi mua cho con nhé?” Phong Phong nịnh nọt mở miệng hỏi.

“Ông nội nói, đồ đi mua toàn là đồ độc hại.” Tiểu Bất Điểm nói, vẫn còn đang quan sát căn nhà này

Phong Phong: “...”

Ông nội, ông nội, lần nào cũng là ông nội, ngọn lửa giận trong lòng anh càng bốc càng vượng rồi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui