Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc cạn lời nhìn người đàn ông đang gần mình sát sàn sạt.

“Lão Phật Gia nghe thấy rồi kìa.” Thủy An Lạc chớp mắt.

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó tiếp tục cắn nhẹ lên môi của cô: “Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, độ dày của da mặt anh quả thật có thể so được với tường thành luôn đấy.

“Tít tít...”

Máy tính của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên âm báo có thư đến. Anh dùng một tay với máy tính xách tay của mình tới còn một tay khẽ đẩy Thủy An Lạc ra.

“Muộn lắm rồi, anh không thể nghỉ ngơi được à?” Thủy An Lạc ngồi dậy, nhíu mày nói.

“Là email trợ lý của Phong Tứ, cái cuối cùng.” Sở Ninh Dực nói rồi lại hôn một cái lên môi của Thủy An Lạc để trấn an cô.

Thủy An Lạc bĩu môi, sau đó xuống giường đi thu dọn mới tài liệu bày tán loạn trong phòng.

Sở Ninh Dực mở email ra, trong đó là một bản sơ yếu lý lịch, một báo cáo điều tra với một báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Đây là kiểu lý lịch từ thời xa lắc xa lơ, không có cả ảnh chụp.

Thủy An Lạc ngồi một bên ngó đầu vào, cô không nhịn được tò mò: “Sao lại không có ảnh chụp? Hạ Lăng, tên hay thật đấy, bằng cấp cũng cao thế này mà sao phải đi làm trợ lý nhỉ?”

Sở Ninh Dực đọc lướt qua phần tài liệu nhanh như gió rồi khép máy tính lại.

“Thành phố A khó tìm việc.” Sở Ninh Dực bình tĩnh quăng ra một câu trả lời.

Thủy An Lạc: “...”

Anh nói điêu có dùng đầu óc không thế hả?

Kể cả có khó tìm đi chăng nữa thì một sinh viên giỏi thế này đều là nhân tài công ty nào cũng muốn cướp lấy đấy nhé!

“Bà xã, ngày mai xuất viện được rồi. Anh thật sự không sao cả, ở bệnh viện cũng chỉ là lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên mà thôi!” Sở Ninh Dực dỗ dành nói.

Thủy An Lạc hừ một tiếng, sau đó tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi nằm xuống.

“Anh đừng mơ, trước khi vết thương sau lưng anh hoàn toàn khép lại thì anh cứ ngoan ngoãn nằm ở đây đi!” Thủy An Lạc nói rồi gác một tay lên hông của anh: “Em mệt rồi, buồn ngủ.”

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Anh định nói thêm gì đó thế nhưng khi nhìn thấy quầng mắt đen thui của cô thì vẫn quyết định im lặng.

Kiều Nhã Nguyễn xuống cơ sở dạy tân binh. Phong Phong cũng vì phải làm nốt những công việc từ đợt trước cho nên sự qua lại giữa hai người họ chỉ là mỗi ngày một cuộc điện thoại buổi tối, đa số là bắt đầu bằng Tiểu Bất Điểm và kết thúc bằng cãi nhau.

Dường như Tiểu Bất Điểm cũng tập mãi thành thói quen. Bé thật sự cảm thấy ba mình quá trẻ con, nói một câu thôi cũng cãi nhau được, mà mẹ bé cũng trẻ con không kém.

Bé có một cặp ba mẹ trẻ con này.

Tiểu Bất Điểm vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi, hai cái chân nhỏ lắc qua lắc lại nhìn ba đang nói chuyện điện thoại, trong lòng âm thầm tính thời gian chuẩn bị cãi nhau.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, Tiểu Bất Điểm nhảy xuống khỏi sofa rồi lạch bạch chạy ra ngoài.

“Là ai thế ạ?” Giọng Tiểu Bất Điểm giòn tan, bé hỏi.

Phong Phong nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài, thế nhưng anh vẫn đang cùng người ở đầu bên kia thảo luận vấn đề gì đó, chỉ có điều là giọng điệu không được tốt lắm.

Cửa vẫn không được mở ra, dường như người bên ngooài không nhịn được nữa mà đập cửa rầm rầm từ bên ngoài.

“Chú Tư mở cửa, chú Tư mở cửa!!!”

Phong Phong khựng lại một chút rồi vừa quay đầu về phía cửa vừa nói: “Ba tổ tông Sở gia về rồi, lát nữa sẽ nói chuyện này với em tiếp.” Phong Phong nói rồi cúp máy, sau đó đích thân đi ra mở cửa.

Quả nhiên, người đến bên ngoài không phải ai khác mà chính là ba vị tổ tông của nhà đối điện.

Bánh Bao Đậu trông thấy Tiểu Bất Điểm trốn sau Phong Phong thì cười một tiếng cực kỳ đắc ý, cuối cùng bé cũng không phải là đứa nhỏ nhất nữa rồi.

Phong Phong nhường đường để lũ nhóc vào nhà: “Bánh Bao Đậu đang cười gì thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui