Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tiếng hét giận dữ của Hạ Lăng khiến không ít người chú ý đến.

Đạo diễn vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình xem thế nào.

Hạ Lăng dứt khoát giằng thẻ nhân viên của mình xuống rồi quẳng xuống đất: “Mấy ngôi sao như các người đều sỉ nhục người khác như vậy sao? Tôi không làm nữa là được chứ gì?”

Phong Phong nhìn thẻ nhân viên bị quẳng trên mặt đất rồi ngẩng đầu lên, dáng vẻ tức giận của cô gái này cũng giống y hệt Kỳ Nhu năm xưa.

Quá giống, từng động tác đều giống y đúc.

Nhưng mà bây giờ anh không dám nghĩ thêm gì nữa.

“Nếu như cô không phẫu thuật thẩm mỹ vậy thì cô sợ cái gì? Cô đã xuất hiện thì chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu. Tôi không cần biết là ai phái cô tới đây. Dù là ai thì cũng không thành công đâu!” Phong Phong cố gắng để bản thân mình nhìn thẳng vào hiện thực chứ không phải những ảo mộng do anh vẽ ra, sau đó đi tới bên cạnh cô ta.

“Anh đang nói cái gì thế hả? Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì hết!” Hạ Lăng nhíu mày nói.

“Sinh viên trường Harvard mà lại tới làm trợ lý cho tôi, thế này là thiệt thòi cho nhân tài rồi.” Phong Phong cười lạnh.

“Đó là vì tôi thích xem anh đóng phim!” Hạ Lăng nói gằn từng chữ, “Lẽ nào như vậy cũng là có tội sao?”

Phong Phong nhìn gương mặt đã quen thuộc đến tận xương tủy kia, trong lòng khẽ dao động, thế nhưng hai chân lại nặng như đổ chì.

“Con đói rồi!” Tiểu Bất Điểm nhíu mày nói.

Giọng của bé con không lớn nhưng có thể kéo lại toàn bộ lý trí của Phong Phong.

Phong Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái bảo bối.

Anh đang nghĩ cái gì vậy?

Anh đã có Kiều Nhã Nguyễn, có con gái của mình, thế nhưng hiện tại anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?

“George! Đưa cô ta đến bệnh viện!” Phong Phong nói rồi ôm Tiểu Bất Điểm nhanh chóng đi ra ngoài, giống như là vì Tiểu Bất Điểm đói bụng lại giống như là anh ta đang ép mình phải rời đi.

Hạ Lăng nhìn bóng lưng ngày càng xa của Phong Phong, hai tay siết lại thật chặt.

George bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Hạ Lăng rồi thấp giọng nói: “Hạ Lăng, chỉ là một cuộc kiểm tra mà thôi, thực sự không có ảnh hưởng gì đến cô cả.”

“Nhưng mà anh ta làm như vậy là đang sỉ nhục người khác!!!” Hạ Lăng vẫn không phục.

George quay đầu nhìn bóng lưng của Phong Phong, nói: “Cậu ta có lý do của mình, bởi vì cô thật sự...” George nói được một nửa thì không nói nữa, kéo Hạ Lăng rời đi.

Nếu là lúc bình thường thì chỉ cần Tiểu Bất Điểm gọi một tiếng ba cũng đủ khiến Phong Phong kích động đến quên cả trời đất rồi.

Thế nhưng hôm nay thì khác, Tiểu Bất Điểm vừa ăn cháo vừa nhìn người ba đang ngẩn người của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì?

“Ăn no rồi.” Tiểu Bất Điểm nhảy xuống khỏi sofa, lanh lảnh nói.

Phong Phong giật mình tỉnh táo lại. Anh nhìn bát cháo còn dư lại phân nửa liền bế Tiểu Bất Điểm đặt lên đùi mình: “Con vẫn chưa ăn xong mà.”

“Không ăn.” Tiểu Bất Điểm vặn vẹo người nói. Bé nhất quyết phải tuột xuống khỏi người Phong Phong.

Phong Phong nhíu mày. Tiểu Bất Điểm tuột xuống rồi chạy đi.

Tiểu Bất Điểm đi mấy bước thì quay đầu nhìn Phong Phong đang ngẩn người. Hôm nay ba của bé thật kỳ lạ. Bé con chu miệng lên rồi lại xoay người chạy về, sau đó tựa vào lòng Phong Phong nhìn ba mình, nói: “Ba làm sao vậy?”

Phong Phong cúi đầu, sau đó ôm cô bé ngồi lên đùi của mình rồi cúi đầu hôn một cái vào trán Tiểu Bất Điểm: “Ba không sao cả.”

Anh đã có Kiều Nhã Nguyễn, đã có Tiểu Bất Điểm thì tại sao còn muốn những cái khác nữa chứ.

Mà kể cả thế thì Kỳ Nhu cũng là độc nhất vô nhị. Cô gái kia chắc chắn không phải là Kỳ Nhu.

Dù sao thì Kỳ Nhu cũng đã chết ngay trên bàn phẫu thuật của anh rồi, chuyện này anh biết rõ hơn bất cứ kẻ nào khác.

“Ba không sao đâu.” Dường như Phong Phong muốn xác nhận lại cho nên lặp lại một lần nữa, vừa để nói với con gái lại vừa nói với chính bản thân mình.

Không có chuyện gì hết, mặc kệ cô gái kia có là ai thì cũng không liên quan gì tới anh cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui