Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực gật đầu, đây cũng là điều mà anh đang nghĩ.

Chuông cửa lại vang lên lần nữa, còn có cả tiếng Tiểu Miên Miên gọi.

Thím Ngô chạy đi mở cửa. Tiểu Miên Miên bước vào, thế nhưng cô bé không chạy tới chỗ ba mình trước mà dứt khoát chạy đi tìm Tiểu Bảo Bối.

An Phong Dương: “...”

Cô con gái này được sinh ra để chọc tức anh đúng không?

Mân Hinh cầm một tờ giấy đi thẳng về phía Sở Ninh Dực.

An Phong Dương bỗng cảm thấy trái tim thủy tinh của mình thật đau đớn!

“Đây là toàn bộ tư liệu của Hạ Lăng, từ lúc sinh ra đến bây giờ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa quả thật cô ta chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ!” Mân Hinh vừa nói vừa nhìn bọn họ: “Toàn bộ chỗ tư liệu này đều lấy từ chỗ hệ thống giáo dục và cảnh sát chỗ cô ta sinh sống, tất cả đều là những điều bình thường nhất.”

Bình thường nhất?

Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương liếc nhìn nhau.

Thủy An Lạc nhìn những ghi chép trong tư liệu, nói: “Học cùng trường tiểu học với em à?”

Thủy An Lạc nói rồi nhìn về phía bọn họ: “Nếu như ngay từ nhỏ cô ta trông đã giống chị Kỳ Nhu vậy thì lúc học tiểu học làm gì có chuyện không bị nhận ra chứ nhỉ?”

“Em xem phần sau đi, năm lớp hai do vấn đề gia đình cho nên đã dọn nhà đi. Có lẽ lúc đó chưa có người để ý đến vấn đề này.” Mân Hinh nói: “Chị cảm thấy đây rất có khả năng chỉ là trùng hợp, tư liệu rất hoàn chỉnh, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết từng bị người khác động chân động tay.”

Sở Ninh Dực nhìn về phía An Phong Dương. Lúc này An Phong Dương vẫn còn đang mải đau lòng, cả vợ và con gái đều không để anh vào mắt, thật là đau lòng quá mà.

“Mặc kệ là thế nào thì tôi cũng phải gặp cô ta một chút.” An Phong Dương trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực lắc đầu, sau đó cúi xuống nhìn tư liệu trên bàn: “Cứ chờ đã đi.” Sở Ninh Dực nói rồi cầm lấy di động, sau đó gọi cho George để bảo anh ta chuyện Hạ Lăng tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Phong Phong.

“Nhưng mà em vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cô ta là sinh viên của Harvard thì tại sao phải làm trợ lý cho Phong Phong chứ, lại còn là một trợ lý nhỏ, một năm tiền lương trợ lý cũng không bằng tiền lương một tháng của cô ta đi làm kinh tế!” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, đây cũng là điều mà anh muốn biết.

“Thế những nếu như tất cả mọi chuyện đều hoàn hảo đến mức không có một kẽ hở như thế này, vậy thì không có chuyện bọn họ lại không phát hiện ra một lỗ hổng lớn như thế, như vậy chẳng phải sẽ hỏng hết việc sao?” Mân Hinh ngồi xuống cạnh An Phong Dương, nói ra suy nghĩ của mình.

An Phong Dương bóp bóp cái trán của mình: “Chắc chỉ là người giống người thôi. Dù sao thế giới lớn như thế đâu thiếu trường hợp có hai người giống nhau đâu! Chưa kể có lẽ Bạch Dạ Hàn sẽ không thể phản kích nhanh như thế được, cũng không đến mức dùng tận ba mươi năm để thiết kế âm mưu này!”

Hơn ba mươi năm trước bọn họ đều chỉ là mấy đứa con nít, đương nhiên sẽ không có ai bày ra một thế cục như thế này nhằm vào bọn họ từ lúc đó, vậy nên An Phong Dương nghiêng về hướng trùng hợp hơn.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, giống như nói như vậy cũng có lý.

Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Sức khỏe của Sở Đại không sao chứ? Xuất viện sớm như vậy có ổn không?” Mân Hinh đối trọng tâm sang chuyện khác, vừa nhìn hai chân Sở Ninh Dực vừa nói.

Sở Ninh Dực hơi khép mắt lại để giấu đi sự kỳ quái trong mắt.

“Không sao.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

An Phong Dương bật cười: “Đúng là không ngờ được, chúng ta coi tên đó là anh em, vậy mà chính cậu ta lại ngấm ngầm đâm chúng ta một dao từ đằng sau thế này!”

“Cậu ta đã không còn là Bạch Dạ Hàn năm xưa, cũng không còn bất cứ quan hệ vào với chúng ta nữa cả, nếu nói còn có quan hệ gì thì cũng chỉ còn quan hệ kẻ thù thôi!” Sở Ninh Dực nói rồi nhấc cái tách trên bàn lên: “Mân Hinh, chuyện tôi bảo cô điều tra thím Vu đến đâu rồi?”

Mân Hinh nhìn An Phong Dương rồi lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Không điều tra được, không tìm được bất cứ tin tức nào về thím Vu cả, tên là giả, người cũng là giả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui