Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bất thình lình...

Phong Phong bỗng cúi xuống, hôn chặn lại giọt nước mắt sắp rơi xuống kia.

Một giây sau, anh gần như không cho Kiều Nhã Nguyễn bất cứ thời gian phản ứng nào, bế thốc cô lên, hung hăng hôn lên môi cô, ôm cô đi vào phòng ngủ.

Anh tàn nhẫn, cô cũng tàn nhẫn đâu kém gì.

Còn chưa tới giường, khóe môi hai người đã xộc lên mùi máu, nhưng với họ mà nói, đây có là gì đâu chứ?

Có quá nhiều, quá nhiều vấn đề, như thể một giây này đều không còn quan trọng nữa, trong mắt họ chỉ có đối phương, chỉ có năng lượng trên cơ thể đối phương tiếp tục kiên trì.

Thủy An Lạc không yên tâm về Kiều Nhã Nguyễn, thế nên định qua xem thế nào.

Mật mã nhà của Phong Phong lúc nào cũng dễ đoán vô cùng, trước đấy là sinh nhật của Kiều Nhã Nguyễn, giờ là tổ hợp giữa sinh nhật của Kiều Nhã Nguyễn và Tiểu Bất Điểm.

Thế nên Thủy An Lạc chỉ thử hai lần đã thành công.

Chỉ có điều, sau khi Thủy An Lạc mở cửa ra liền trông thấy đống đổ vỡ dưới đất, khóe miệng cô giật giật, hai người này đánh nhau đấy à?

Thủy An Lạc nghĩ một hồi, đang định chạy tới liền nghe thấy âm thanh không hài hòa nào đó truyền từ phòng ngủ ra.

Thủy An Lạc: “...”

Má nó, cô đúng là lo chuyện bao đồng mà.

Thủy An Lạc đỏ bừng cả mặt quay người chạy ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại.

Lúc Thủy An Lạc về đến nhà. Sở Ninh Dực đang chơi với Bánh Bao Đậu. Anh ngẩng lên liền thấy Thủy An Lạc đang đỏ mặt tim run, khẽ nhíu mày: “Không phải em qua xem Kiều Nhã Nguyễn thế nào à?”

Thủy An Lạc lắp bắp vài câu rồi liền trở về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực hơi cau mày lại, chuyện gì đây.

Thủy An Lạc nằm bò ra giường. Mẹ nó chứ mất mặt quá đi, hai người đó còn không thèm đóng cửa phòng ngủ, thế nên Thủy An Lạc không nghỉ nghe thấy những âm thanh kia, mà còn thấy cả hai...

Nghĩ tới đây, Thủy An Lạc khẽ thốt lên một tiếng, cô đâu có sở thích xem cái loại phim đó đâu cơ chứ.

Sở Ninh Dực lăn xe lăn tiếng vào, nhìn ai kia đang nằm trên giường: “Sao thế?”

“Không sao, anh ra ngoài đi.” Thủy An Lạc buồn bực nói, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ vì cô và Sở Ninh Dực tính ra cũng suýt soát nửa năm chưa làm gì rồi.

Thế nên Thủy An Lạc bị kích thích như vậy là chuyện rất bình thường.

Nhưng cơ thể của Sở Ninh Dực như vậy, cô nghĩ, cô cũng chỉ có thể nhịn thôi.

Đúng là cô càng ngày càng dê rồi, mới nhìn thấy có một cảnh trực tiếp thôi mà, không ngờ lại khiến cô bị kích thích như thế.

Sở Ninh Dực nghe thấy giọng cô, hai mắt nheo lại, đánh bốp một cái vào lưng cô.

“A... Anh làm gì thế hả?” Thủy An Lạc nhảy dựng lên, cách cả cái giường trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực bị phản ứng của cô làm cho giật mình, nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng lại kịp.

Vợ anh có nhu cầu về mặt đó, quả thật là thất trách của anh.

Gần nửa năm nay, anh bị thương, dưỡng thương, lại dồn dập cả đống việc linh tinh ập tới, nên anh không nghĩ tới chuyện đó, thế nên, đây là thất trách của anh.

Sở Ninh Dực nghĩ gì đó, sau đó liền ngoắc tay với Thủy An Lạc.

“Làm gì, em phải ra ngoài đây.” Thủy An Lạc nói rồi đỏ mặt muốn ra khỏi phòng.

Nhưng xe lăn của Sở Ninh Dực chặn ngay trước cửa, lúc cô đi ra tới nơi anh liền nắm cổ tay cô lại, tay còn lại tách đùi cô ra, như thế này cô có thể ngồi trọn lên được đùi anh.

Thủy An Lạc: “...”

Một tay của Sở Ninh Dực ôm lấy hông cô, tay còn lay khều cằm cô, rồi anh cúi xuống trao cho cô một nụ hôn sâu, sau đó thì thầm một câu gì đó bên tai Thủy An Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui