Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ gật đầu.

Thủy An Lạc vội quay đầu lại nhổ hết bọt đánh răng ra, rửa qua mặt rồi đi ra.

“Nhưng tại sao chứ? Sở gia đối xử với bà ấy cũng không tồi mà.” Thủy An Lạc vừa nói, vừa lau mặt đi tới.

“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, để uy hiếp một người, rất đơn giản, tìm thấy nhược điểm của người đó là được.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo cô ngồi xuống giường, sau đó lại hôn lên môi cô, “Chỉ có điều kẻ đó đã đánh giá quá thấp thực lực của bà xã anh rồi, không ngờ em có thể kéo anh ra như vậy.”

Thủy An Lạc thấy anh khen mình, cười tít cả mắt, ôm lấy cổ anh, “Thế có nghĩa là anh thừa nhận thực lực của em rồi chứ gì?”

Sở Ninh Dực: “...”

Cô nhóc mặt dày này, quả nhiên không thể khen được.

“Anh nhớ anh nói là nhức mắt.” Sở Ninh Dực mỉm cười, nói.

Thủy An Lạc đẩy luôn anh ra, đứng dậy đến trước bàn trang điểm chải đầu.

Sở Ninh Dực ngồi trên giường nhìn dáng vẻ hậm hực của vợ mình, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Cũng chỉ có vợ ngốc nhà anh mới có thể nghĩ ra cái cách nhức mắt, lại khiến người ta không thể kháng cự đó để kéo anh ra được thôi.

Thủy An Lạc nhìn qua gương thấy người đàn ông phía sau lưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm, tâm trạng cũng tốt lên.

“Có phải bỗng cảm thấy bà xã mình đẹp lên rồi không?” Cô dùng chun buộc tóc lên, cười tủm tỉm nói.

“Ừ, da mặt lại dày rồi.” Sở Ninh Dực khẽ cười nói.

Thủy An Lạc đứng dậy, quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, “Được rồi, biết cưng ghen tị với chị bé đây rồi, không thèm chấp cưng, chị bé đi làm bữa sáng đây.”

Chị bé?

Lại là cái quái gì nữa vậy?

Sự chênh lệch thế hệ giữa anh và vợ ngày càng nhiều lên rồi à?

Sở Ninh Dực với tay lấy điện thoại di động, tra thử xem chị bé là cái gì, nếu không lỡ khác vợ anh nhiều quá, vợ anh ngốc như vậy chạy mất thì sao?

Quan trọng là, Mặc Lộ Túc ly hôn rồi kia kìa!

Thủy An Lạc đi nấu cháo. Cô nấu cháo trứng gà cho lũ trẻ, sau đó mới lên nhà gọi ba đứa nhóc dậy. Tiểu Bảo Bối không cần cô phải lo, nhóc có thể tự đánh răng rửa mặt được. Đây là yêu cầu của Sở Ninh Dực, sau ba tuổi phải tự làm hết, Tiểu Bảo Bối cũng vui vẻ nghe theo.

Thế nên Thủy An Lạc quyết định đi xem hai đứa nhỏ, thật hiếm thấy, lúc cô vừa mở cửa ra, hai nhóc nhà cô đã dậy rồi, lúc này đang tự chật vật mặc quần áo nữa chứ.

Bánh Bao Rau thì đỡ hơn một chút, tuy quần bị mặc ngược nhưng dù gì cũng mặc được vào rồi.

Lúc này, Bánh Bao Đậu vẫn đang vật lộn với cái áo của mình.

Thủy An Lạc đi tới ôm lấy Bánh Bao Đậu rồi mặc áo vào cho bé, “Sao con không gọi mẹ?”

“Anh bảo mẹ phải chăm sóc ba, bọn con có thể tự làm được.” Bánh Bao Đậu bĩu môi nói, nói thì nói vậy nhưng bé không mặc vào được.

Thủy An Lạc bế cô bé vào nhà tắm thay bỉm cho bé, còn Bánh Bao Rau thì đã từ chối mặc bỉm từ lâu rồi.

“Đúng là mẹ phải chăm sóc ba thật, nhưng các con còn nhỏ, tuổi nào làm việc nấy, hiểu không?” Thủy An Lạc nói xong nhanh chóng thay bỉm mới rồi bế bé ra ngoài mặc quần.

Hai đứa nhỏ nhà cô còn chưa tới ba tuổi mà cũng hiểu chuyện thật đấy.

Con cái quá nghe lời sẽ khiến cô không có cảm giác thành tựu đó.

Giúp hai đứa nhỏ thay quần áo xong, lúc ra ngoài lại nghe thấy tiếng trong phòng ngủ, cô biết ngay Tiểu Bảo Bối đã vào giúp ba rồi.

Mắt Bánh Bao Đậu sáng lên, chạy biến vào phòng ngủ, Bánh Bao Rau cũng đi theo sau.

Thủy An Lạc bỗng nhớ tới việc bình sữa của Bánh Bao Rau vẫn còn đang bị vứt dưới đất.

Cô vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhưng Bánh Bao Rau đã cầm bình sữa của mình trong tay rồi.

Ầy, bối rối ghê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui