Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rồi ra hiệu cho Thủy An Lạc có thể đi được rồi.

Yêu nghiệt, chắc chắn tên này là yêu nghiệt.

Nếu hôm qua anh ấy không thể thoát ra được, vậy chẳng phải tên yêu nghiệt này sẽ bị hủy hoại mất sao?

“Lại đang thầm mắng anh đấy hả?” Sở Ninh Dực không ngoảnh lại, nhưng trong giọng nói xen lẫn ý cười không thể phớt lờ.

“Nào dám, đang khen anh mà.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm đáp lại, sau đó với tay ấn mở thang máy, lúc đợi thang máy cô lại nhìn Sở Ninh Dực: “Anh biết thím Vu có quan hệt với Công chúa Delia à?”

“Đoán thế.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh đoán tùy tiện thật đấy, còn nói như thật nữa chứ.

“Có điều không đúng một trăm cũng phải đúng tới tám chín mươi phần trăm rồi.” Sở Ninh Dực lại nói thêm một câu.

Thủy An Lạc đẩy thẳng anh vào thang máy, một tay đè lên nút giữ mở cửa, thấy hai đứa nhỏ đi vào rồi cô mới thả tay ra.

Hầu như những chuyện mà Sở Ninh Dực đã nói đến thế thì cũng chắc như đinh đóng cột luôn rồi.

“Nói vậy có nghĩa là, Phong Phong vẫn còn chuyện nhà của anh ấy, và cũng không hề liên quan gì tới chuyện của anh hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

“Cũng không phải là không liên quan, có điều trước mắt vẫn chưa có liên quan nhiều thôi, nhưng kẻ đứng đằng sau, e là chỉ có một.” Sở Ninh Dực nói xong quay lại nhìn Thủy An Lạc, “Không phải là em không muốn biết chuyện này à?”

Ớ...

Thủy An Lạc nhớ tới chuyện hôm qua anh có hỏi cô có muốn biết chuyện này không lại nổi giận, “Em chỉ thấy lạ thôi mà, ông ta chết lâu như thế rồi, sao vẫn có thể chui ra mà tác oai tác quái được thế? Muốn bám dính lấy anh không chịu buông hay thế nào đây?”

“Biệt hiệu là Fool, nhưng lại là một người sáng suốt hơn bất cứ ai. À, phải rồi, em không biết Fool có nghĩa là gì nhỉ.” Câu sau của Sở Ninh Dực còn có ý xin lỗi.

Thủy An Lạc: “...”

Má nó, cô muốn đánh người quá, làm sao bây giờ?

Thủy An Lạc giơ tay lên đập một cái vào vai anh.

Không đau, nhưng vẫn nghe thấy tiếng vang.

Bánh Bao Đậu vốn đang uống nước hoa quả, bỗng mở to mắt nhìn mẹ: “Sao mẹ lại đánh ba thế?”

Thủy An Lạc: “...”

Má má má, mẹ là mẹ của con đấy nhé!

Sở Ninh Dực lại càng cười vui hơn. Anh bế con gái lên, hôn hôn lên má bé: “Con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế?”

Hiếm lắm mới thấy Thủy An Lạc biến câu “Anh ra ngoài sẽ bị ăn đập” thành sự thật, Sở tổng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Không thể không nói, Sở tổng có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Thủy An Lạc gí tay lên đầu bé con: “Sao mẹ lại sinh ra một con sói mắt trắng* như con không biết?”

* Sói mắt trắng: Chỉ những người ăn cháo đá bát, lấy oán báo ơn.

“Ba ơi, thế nào là sói mắt trắng ạ? Mắt của sói là màu trắng hả ba?” Bánh Bao Đậu tò mò hỏi.

Bánh Bao Rau lườm cô bé một cái. Thang máy vừa mở ra nhóc liền đi ra ngoài trước. Em gái ngốc quá, đúng là ngốc không chịu được.

Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen đẩy Sở Ninh Dực ra khỏi thang máy. Lúc này thím Ngô cũng đã tới. Khi đứng trước mặt Thủy An Lạc trông bà ta cũng dè dặt hơn nhiều, không hồ hởi như trước nữa.

Sắc mặt Thủy An Lạc cũng không tốt đẹp gì. Sở Ninh Dực cũng không bắt cô phải vui vẻ với thím Ngô. Dù gì, Bánh Bao Rau cũng suýt nữa bị thương. Cô là mẹ, vì thương con mà nổi giận cũng là chuyện bình thường.

Nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, bát đũa sáng ăn xong để trong bồn cũng đã được rửa sạch, trên bàn trà cũng sạch sẽ, không bày biện gì cả.

Sở Ninh Dực thầm quan sát một lượt, cuối cùng bảo thím Ngô đi chuẩn bị cơm trưa.

Thím Ngô quẫn bách đứng đó một lúc rồi mới vội vàng quay người đi vào bếp.

Hai đứa nhỏ vừa về đến nhà liền chạy vào phòng đồ chơi chơi, cũng không cần họ phải trông nữa.

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực vào phòng ngủ, anh nắm lấy tay cô: “Gọi điện cho ba vợ đại nhân hộ anh, anh có chuyện cần tìm ông ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui