Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Sở Ninh Dực, anh nói bậy, là Thủy An Lạc hẹn tôi tới.” Thủy An Kiều đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

“Ông xã.” Thủy An Lạc đi từ phía toilet tới, nhìn thấy nhiều người như vậy liền sửng sốt một lúc, cứ như bị Phong Ảnh đế nhập vào người, nói: “Sao có nhiều người thế này? Thủy An Kiều, sao cô lại ở đây?”

Thủy An Lạc đầy vô tội nói, giống như thực sự không biết tại sao Thủy An Kiều lại tới đây?

Thủy An Kiều hung hăng trừng mắt nhìn Thủy An Lạc, cô ta bị gài bẫy rồi!

Không ngờ bọn họ lại dám liên thủ lại để hãm hại cô ta!

Thủy An Lạc bước tới bên cạnh Sở Ninh Dực, vươn tay kéo tấm chăn đắp trên đùi anh, còn cố ý vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại phía trên, “Sao lại dính bẩn rồi?”

Sở Ninh Dực cầm lại tay Thủy An Lạc, hơi nhún vai: “Không biết, em biết là chân anh mất cảm giác rồi mà, chắc là lúc nãy bà Smith không cẩn thận đá phải thôi.”

Đá phải?

Một người phụ nữ đá chân một người đàn ông thì có nghĩa là gì?

Đó là trêu ghẹo!

Ánh mắt của đám phóng viên tiếp tục hướng về phía Thủy An Kiều, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.

Chuyện chân của Sở tổng bị mất cảm giác, cả thành phố A này đều biết. Cô ta còn không quên khiêu khích, thật đúng là loại đàn bà phóng đãng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Kiều đang định bỏ đi, lớn tiếng nói: “Chị, có thế nào chúng ta cũng là chị em hai mươi mấy năm. Ninh Dực dù sao cũng là em rể của chị. Em biết chị thích anh ấy, nhưng anh ấy đã là chồng của em rồi. Chị làm thế có phải là quá đáng quá rồi không?” Thủy An Lạc nói rất to, đẩy ký ức của mọi người về bốn năm trước.

Thủy An Kiều quay đầu lại, nháy mắt, cả mặt liền trắng bệch.

“Thủy An Lạc, là mày gọi điện bảo tao tới!” Cô ta nói xong liền định mở di động ra tìm nhật ký cuộc gọi.

“Chị, chị có ý gì, em gọi điện cho chị đến để đùa giỡn chồng em à?” Thủy An Lạc dường như đã có chút tức giận, “Ninh Dực bây giờ không đứng dậy được, không thể cự tuyệt chị, nhưng chị cũng không thể làm thế được.”

Thủy An Lạc nói, giọng nói cũng run rẩy, hệt như muốn khóc.

Sở Ninh Dực an ủi vỗ lên mu bàn tay cô, “Chị à, có vài lời bốn năm trước hình như tôi đã nói rõ với chị rồi. Suy cho cùng tôi vẫn là em rể của chị mà, không phải sao?”

Chậc chậc, chị vợ đùa giỡn em rể, mấu chốt là, bà chị vợ này đã có chồng rồi.

Nhất thời Thủy An Kiều thành bia ngắm của tất cả của tất cả mọi người.

Bốn năm trước, chuyện Thủy An Kiều cứ quấn lấy Sở Ninh Dực mọi người đều biết. Đáng tiếc Sở Ninh Dực vẫn tái hôn với vợ trước của mình, cũng chính là em gái của Thủy An Kiều.

“Bà Smith, bà nói Sở phu nhân hẹn bà ra ngoài thì cũng phải có chứng cứ chứ, đúng không?”

Thủy An Kiều cúi đầu, nhìn nhật ký cuộc gọi, căn bản không hề có cuộc gọi của Thủy An Lạc ngày hôm qua.

“Mày đã thủ tiêu rồi.” Thủy An Kiều tức đến hỏng người nói.

“Chị, di động chị em còn không đụng đến, làm sao thủ tiêu được. Trước kia là chị hại em, khiến em chịu tiếng xấu thay cho người khác, khiến ba đuổi em ra khỏi, đến bây giờ vẫn còn muốn hại em sao? Chị, em chưa làm gì có lỗi với chị đúng không? Cho dù chị không phải con gái của ba, em cũng chưa từng nói sẽ đuổi chị ra khỏi Thủy gia, sao chị có thể đối xử với em như vậy?” Thủy An Lạc ấm ức nói.

Những thủ đoạn này, đều là những thứ trước kia Thủy An Kiều đã dùng để đối phó với cô, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là trả lại mà thôi.

“Mày, mày...” Thủy An Kiều đã tức đến mức không thốt nổi thành lời.

Thủy An Lạc âm thầm đắc ý, để cô ta nếm thử mùi vị bị người khác hãm hại cũng tốt.

“James là anh rể của em, Ninh Dực nể tình em, cho dù có bị cướp đất anh ấy cũng không nói gì, chị, sao chị có thể làm như vậy, không phải anh rể đối xử rất tốt với chị hay sao?” Thủy An Lạc nói, nước mắt rơi xuống lách tách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui