Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Đừng khóc, chỉ là một mảnh đất thôi mà.” Sở Ninh Dực dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Diễn xuất của vợ anh tốt hơn anh nghĩ nhiều.

Vốn chuyện lễ khởi công ngày hôm nay của James là chuyện tốt, nhưng dư luận vừa dấy lên, lại thành Sở Ninh Dực không cần nên mới ném cho hắn. Hơn nữa vợ hắn còn đi dụ dỗ Sở Ninh Dực người ta, ngay vào lúc buỗi lễ diễn ra, vừa vặn mười giờ.

“Chị, chị khiến em thật sự rất thất vọng.” Thủy An Lạc khóc lóc nói, sau đó đẩy Sở Ninh Dực đi. Trong lúc đám phóng viên vây quanh đặt câu hỏi cho Thủy An Kiều, Thủy An Lạc xấu tính đá cô ta một cái.

Dám đùa giỡn người đàn ông của cô, chán sống à!

Sở Ninh Dực không phải không chú ý tới động tác nhỏ của Thủy An Lạc. Anh chỉ khẽ cười không nói gì, cùng cô đi ra ngoài.

Hai người đi tới cửa, Thủy An Lạc liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Thủy An Kiều bên trong.

Chú Sở bước qua giúp Sở Ninh Dực lên xe, Thủy An Lạc cũng lên theo.

Đáng đời, không phải cô ta thích dùng cách này để hại cô sao? Hôm nay để cô ta nếm thử xem cảm giác đó như thế nào.

Sau khi lên xe, Thủy An Lạc lau sạch nước mắt, cười toe toét ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, “Trao giải cho em đi, mau trao giải cho em đi. Thế giới này nợ em một giải Oscar đúng không?”

Sở Ninh Dực vươn tay giữ lấy cổ cô rồi hôn lên môi cô một cái: “Thưởng cho em đấy, nhưng mà anh thấy em chơi vui vẻ lắm mà.”

“Đương nhiên rồi.” Thủy An Lạc bất bình nói: “Hồi còn bé, lúc nào nó cũng như vậy đấy. Có lần nó định đẩy em xuống cầu thang, đúng lúc ba đi ra, nó lại tự mình lăn xuống, còn khóc lóc kêu là em đẩy. Lần đó thiếu chút nữa em bị ba đánh, những chuyện kiểu đó nhiều vô cùng.”

Cho nên, cô chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, thảo nào vừa nãy diễn nghiện như vậy, hóa ra là xả giận trong lòng đây mà.

“Không sao đâu, đây chỉ là khởi đầu thôi, thù này, anh Sở sẽ từ từ báo cho em.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

“Vâng.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Nhưng mà nhìn dáng vẻ không thể chối cãi của nó đúng là sướng ghê.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, rồi vươn tay ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, “Anh nói xem, James có bị anh chọc tức đến mức hộc máu luôn không?”

Lễ khai công là do người ta tặng cho, vợ mình còn vượt quá giới hạn đi tỏ tình với người ta... Chậc, chậc, chậc, lần này chắc James chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đó chính là hiệu quả mà anh cần.

“Lần phản đòn này của anh quá đẹp. Vào lúc anh ta đắc ý nhất, muốn chế nhạo anh nhất, anh lại trở tay cho anh ta một cái tát, còn mang tiếng bị cắm sừng.” Thủy An Lạc mỉm cười hài lòng.

Anh Sở nhà cô vẫn là anh Sở nhà cô, không kẻ nào có thể kéo xuống khỏi đài tiên được hết, nhưng cũng học được thủ đoạn của đám người dưới để đối phó với bọn tiểu nhân, đây là chuyện tốt.

“Em vui thế cơ à?” Sở Ninh Dực nhìn đuôi mắt cô cũng mang ý cười, không nhịn được nói.

“Vui chứ, người bắt nạt anh bị bắt nạt lại, em đương nhiên là vui rồi.” Thủy An Lạc đương nhiên nói.

Cho nên, cô hài lòng không phải là vì hôm nay đã gài được Thủy An Kiều một vố, mà là bởi vì anh đã gài được James.

Nói cho cùng, trong lòng cô vợ của anh chỉ có Sở Ninh Dực anh, mà không phải bản thân cô.

Sở Ninh Dực vươn tay ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói bên tai cô, “Là em vực anh dậy.” Nói xong, anh hôn lên vành tai xinh xắn của cô.

Nếu không nhờ có cô, có lẽ bây giờ anh vẫn còn đang tự mình oán hận, hôm nay cũng chỉ có nước mặc kẻ khác chế nhạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui