Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Ngu xuẩn.” Cố Minh Hạo đột nhiên quở mắng.

Đầu bên kia máy tính chợt yên tĩnh lại.

Ánh mắt của Cố Minh Hạo càng trở nên thâm trầm hơn.

“Các người phải nhớ kỹ, mấy người này đều không dễ chọc. Cho dù bọn họ làm gì, tất cả các người đều phải dùng toàn bộ tinh thần để ứng phó.” Cố Minh Hạo trầm giọng nói.

Trước khi sinh nhật của Sở Ninh Dực diễn ra, bên phía bọn họ tuyệt đối không thể xuất hiện chút sơ hở nào.

Ánh mắt Cố Minh Hạo hiện lên vài tia sắc bén. Hắn chưa giao thủ chính diện với Sở Ninh Dực bao giờ, nhưng lại nhìn thấy vô số người bại trong tay Sở Ninh Dực. Anh có thể lặng lẽ khiến cho đối phương không ngóc đầu lên được.

Cho nên, bây giờ Sở Ninh Dực nhìn thì bình tĩnh, có thể đã sớm dậy sóng ở chỗ mà bọn họ không nhìn thấy được.

Sau bữa tối, ba đứa nhóc chơi một lúc liền tự động đi ngủ. Thủy An Lạc đi tắm cho hai đứa nhỏ. Bánh Bao Rau từ chối tắm cùng với em gái.

Thủy An Lạc nhíu mày: “Sao thế?”

Bánh Bao Rau từ từ liếc về phía em gái: “Con là con trai.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc mỗi tay xách một đứa lên lầu, ranh con tí tuổi đầu, còn rõ lắm chuyện.

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, nhìn Bánh Bao Rau bị xách đi còn đang giãy giụa, chỉ có thể đồng cảm với nhóc.

Tiểu Bảo Bối tắm dưới lầu, Sở Ninh Dực chỉ cần xả nước cho con trai, những thứ khác nhóc có thể tự làm được.

“Ba, thầy giáo bảo, cuối năm lúc thi cuối kỳ sẽ có cuộc thi nhảy lớp, con muốn tham gia.” Tiểu Bảo Bối vừa tắm vừa nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn, vốn đang giúp cậu nhóc cầm quần áo ném vào trong rổ, nghe thấy con trai nói vậy liền quay lại nhìn về phía nhóc.

“Nếu đây là lựa chọn của con, ba không phản đối, nhưng theo ý ba thì ba vẫn muốn con học tuần tự lên hơn.” Sở Ninh Dực cũng nghiêm túc nói. Với con trai, anh luôn dùng giọng điệu khi nói chuyện với bạn bè chứ không phải ba con.

Tiểu Bảo Bối hơi nghiêng đầu, “Nhưng lãng phí thời gian thì rất đáng xấu hổ.”

“Mẹ con sẽ khóc đấy.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Vấn đề này...

“Thật ra, con không cố ý đả kích mẹ đâu.” Tiểu Bảo Bối rất vô tội nói, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện trong nước.

Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, đây là sự thực.

“Con trai, tuổi thơ chỉ có một lần, ba là người từng trải, nhất định phải nói rõ cho con biết.” Sở Ninh Dực vẫn cố gắng thuyết phục con trai.

“Vậy ba có hối hận không?” Tiểu Bảo Bối vừa tắm, vừa hỏi ba mình.

Sở Ninh Dực dừng lại một chút, định đổi một cách nói khác, “Hồi tiểu học mẹ con có một cậu bạn trúc mã, nhưng chia tay rồi, cho nên mẹ con mới ở bên ba. Con không sợ Miên Miên bị người khác cướp mất à?”

Ừ, một người cha ba mươi tư tuổi lại đi bàn luận vấn đề này với cậu con trai mới gần năm tuổi, quả thực rất quái dị.

Tiểu Bảo Bối nhíu mày, hình như đây đúng là vấn đề thật.

“Nhưng trúc mã của mẹ đi mất rồi, con có đi đâu đâu, buổi tối vẫn gặp được cơ mà.” Tiểu Bảo Bối nghĩ ra cách phản kích.

Sở Ninh Dực: “...”

Xem ra con trai quyết tâm không chịu tiến từng bước rồi, vậy thì người làm cha như anh còn có thể nói gì được nữa đây?

Sở tổng hoàn toàn bị con trai đánh bại, cho nên anh quyết định để con trai tự quyết định theo tâm nguyện của mình.

Tiểu Bảo Bối tắm rửa xong, Sở Ninh Dực bế nhóc từ trong bồn tắm ra, sau đó dùng khăn tắm bọc lấy, “Được rồi, con tự lên nhà thay quần áo đi.”

Tiểu Bảo Bối chúc ba ngủ ngon xong mới đi lên lầu.

Sở Ninh Dực đưa tay lên day trán. Con trai như vậy là tốt hay xấu, lúc này anh thực sự cũng không rõ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui