Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Mẹ, mẹ ơi.” Bánh Bao Đậu khẩn thiết kêu lên, “Anh, an...”

Bánh Bao Đậu còn chưa nói xong, Tiểu Bảo Bối đã cõng Bánh Bao Rau xuống. Thủy An Lạc nhìn thấy vết máu trên đầu Bánh Bao Rau, hai chân liền mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đất.

An Phong Dương nhanh chân đi tới, đón lấy Bánh Bao Rau, sau đó đi ra ngoài, “Nhã Nhã.”

Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy theo luôn.

Tiểu Bất Điểm và Tiểu Miên Miên vẫn đi theo sau, rõ ràng cũng bị dọa sợ phát khóc.

Sở Ninh Dực nắm lấy chân mình, trên mu bàn tay đã hiện gân xanh, rõ ràng vẫn đang khắc chế cảm xúc của mình. Vì anh không thể đứng dậy thế nên con trai bị thương, việc duy nhất mà anh có thể làm chính là không gây thêm rắc rối.

Thủy An Lạc cũng lập tức đi theo, thế nên nhất thời, trong nhà chỉ còn lại ba bé gái vẫn đang khóc lóc, và Sở Ninh Dực không đi được cùng Mân Hinh không thể ra ngoài.

Mân Hinh đi an ủi ba đứa nhỏ, còn Sở Ninh Dực vẫn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình.

Mân Hinh quay lại nhìn, trong lòng bỗng thấy chua chát.

Đó là Sở Ninh Dực, một người đàn ông như thần đấy.

Bánh Bao Đậu vừa khóc vừa trèo lên người Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực đỡ lấy người bé. Bánh Bao Đậu vùi vào lòng ba, thân thể bé nhỏ vẫn đang run rẩy.

Tiểu Bất Điểm luôn nói mình sai, bé không nên đẩy Bánh Bao Rau, như vậy thì cậu ấy sẽ không bị đập vào ghế, giờ trên tay bé vẫn còn đang dính máu.

Mân Hinh đưa tay ra lau nước mắt cho Tiểu Bất Điểm, an ủi bé vì bé cũng bị dọa sợ rồi.

Sở Ninh Dực vẫn không nói gì, chỉ vỗ lưng con gái, vỗ tới khi bé con ngủ rồi anh vẫn chưa chịu buông ra.

Mân Hinh dỗ hai đứa nhỏ còn lại ngủ, rồi đặt hai đứa lên sofa.

“Anh Cả.” Mân Hinh khẽ lên tiếng.

Sở Ninh Dực hơi ngẩng lên, lại nhìn đồng hồ, “Chắc họ cũng tới bệnh viện rồi, hỏi thử An Tam xem sao rồi đi.” Giọng anh nghe rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể chỉ đang hỏi dự báo thời tiết thôi vậy.

Mân Hinh gật đầu, lập tức gọi cho An Phong Dương.

Trong viện, Thủy An Lạc vẫn đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Kiều Nhã Nguyễn đang dựa lên tường. Phong Phong thì đứng thẳng, cũng đang chờ kết quả.

Tiểu Bảo Bối nói, là lúc mấy đứa nhỏ đang chơi không chú ý nên va phải Bánh Bao Rau, làm nhóc bị đập đầu vào ghế, là do nhóc đã không chăm sóc tốt cho em trai.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn biết, Biểu Bảo Bối không nói ra là để bảo vệ Tiểu Bất Điểm. Nhà có nhiều trẻ con như vậy, nhưng cũng chỉ có Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau là không hợp nhau thôi.

An Phong Dương ra ngoài nghe điện thoại. Kiều Nhã Nguyễn đi tới cạnh Thủy An Lạc, khẽ nói: “Xin lỗi nhé, chắc chắn là do Tiểu Bất Điểm.”

“Có gì mà xin lỗi đâu, là lũ nhỏ không biết nặng nhẹ thôi.” Thủy An Lạc nói nhưng không ngoảnh lại. Lúc ở trên xe cô đã kiểm tra, vết thương không hề nông, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tới tính mạng, cô chỉ thấy xót con thôi.

Thủy An Lạc quay qua nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Về mày cũng đừng nói con bé, khó khăn lắm con bé mới chịu sống với bọn mày. Nó còn nhỏ, nhưng suy nghĩ không nhỏ đâu.” Thủy An Lạc an ủi như vậy không phải vì cô khoan dung, mà cô chỉ không hy vọng vì chuyện không hay xảy ra mà dẫn tới chuyện không hay khác nữa xảy ra.

Kiều Nhã Nguyễn quàng lấy vai cô, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Tiểu Bảo bối cũng cứ nhìn đèn phòng cấp cứu mãi, lông mày nhỏ nhăn lại. Nếu như nhóc kéo Tiểu Bất Điểm ra ngay từ đầu thì chắc đã không xảy ra chuyện này rồi, đều là lỗi của nhóc cả.

An Phong Dương ra khỏi bệnh viện rồi mới nói: “Đang trong phòng cấp cứu, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ phải khâu mấy mũi trên đầu thôi. Em nói lại với Lão Đại là không sao nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui