Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bánh Bao Rau: “...”

Nhóc tỏ ý không nói gì cả. Em gái đúng là đồ không đáng tin, lần nào cũng lấy nhóc ra làm bia đỡ đạn hết.

“Một lát nữa mẹ với ba xuống nhà đi chợ, ba đứa ở nhà chơi ngoan nhé, không được rời khỏi phạm vi cái thảm này biết chưa?” Thủy An Lạc dặn dò.

Bánh Bao Rau ngẩng lên, thờ ơ nói: “Không thì mẹ gọi mẹ nuôi qua đây đi, hai đứa này không chịu yên thân đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

Con trai à, con lại gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy.

“Ai không biết điều hả?” Bánh Bao Đậu hầm hử, Tiểu Bất Điểm cũng gật đầu.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, xoa đầu Tiểu Bất Điểm nói: “Con đi gọi mẹ đi, xem mẹ con đã ngủ trưa dậy chưa?”

Tiểu Bất Điểm gật đầu, bò dậy rồi chạy ra ngoài.

Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn cũng đã tỉnh rồi, đang nói chuyện điện thoại với Phong Phong, gọi rồi mới biết anh vẫn chưa tìm được người.

“Anh nói thẳng luôn là liệu anh có làm được không đi, tìm có một người thôi mà cũng lề mề thế à.” Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang nằm trên giường nhưng cũng không quên khinh bỉ anh.

“Em tưởng tìm dễ lắm chắc? Chỗ này hoang vắng chết được, không dễ thế đâu.” Phong Phong hừ một tiếng, “Mấy ngày hôm nay bên đấy không có chuyện gì chứ?”

“Trừ việc không thấy Hạ Lăng đâu, Triệu Phi Phi làm phản, còn những chuyện khác thì không sao cả.”

“Triệu Phi Phi làm phản là chuyện quái gì vậy?” Người bên kia hình như đang leo núi, nên cảm giác hơi thở dốc.

“Em còn tưởng anh sẽ quan tâm tới chuyện của Hạ Lăng chứ. Thì chính là làm phản đấy, trước mắt cụ thể thế nào thì vẫn chưa biết.” Kiều Nhã Nguyễn nói thật, “Haiz, hôm qua mẹ em gọi điện cho em, bảo mai em đưa Tiểu Bất Điểm tới.”

Người bên kia hơi dừng lại một chút, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không sốt ruột, nghe thấy tiếng gọi mẹ bên ngoài, cô liền cầm điện thoại đi ra.

“Chuyện này là anh có lỗi với em, chờ anh về, anh sẽ đích thân tới tận nhà xin ba mẹ vợ tha lỗi.” Phong Phong trầm giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mở cửa ra, Tiểu Bất Điểm đã nhào vào, ôm lấy chân, ngẩng đầu nhìn cô, “Mẹ ơi, mẹ nuôi bảo mẹ qua kìa.”

Kiều Nhã Nguyễn một tay bế Tiểu Bất Điểm lên, bảo con gái nói chuyện với người trong điện thoại.

“Ba.”

Phong Phong nghe thấy tiếng con gái, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, “Lần này ba không đưa con đi, lần sau ba nhất định sẽ đưa con theo nhé.”

Tiểu Bất Điểm nói chuyện với ba một lúc, bên kia mới dập máy.

Kiều Nhã Nguyễn ở nhà trông ba đứa nhỏ, còn Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực thì xuống nhà mua thức ăn.

Siêu thị ở ngay dưới nhà cách đó không xa, họ cũng lười đi xa.

Thủy An Lạc đẩy xe đựng đồ, Sở Ninh Dực tự lăn bánh xe lăn đi cạnh cô. Thỉnh thoảng sẽ lại có người nhìn tới. Dù sao thì một con người như Sở Ninh Dực, dù có tàn tật cũng vẫn là một người khiến người người phải ngoái nhìn mà.

“Lần nào ra ngoài với anh em cũng có cảm giác mình cứ như là người hầu ấy.” Thủy An Lạc bĩu môi, “Ăn lẩu nhé, mùa đông hợp ăn cái này, hơn nữa làm cũng tiện.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói, “Có mà em muốn làm biếng thì có.”

Thủy An Lạc cười ngốc, tiếp tục chọn đồ nấu lẩu, “Biết đâu người ta cũng thích ăn lẩu thì sao? Lại nói, sao anh lại gặp được trúc mã của em thế, em còn chẳng biết gì về chuyện này nữa chứ.”

“Có nhiều chuyện em không biết lắm.” Sở Ninh Dực ghét bỏ nói, rồi lại lấy một gói tôm xay, nhìn hạn sử dụng rồi mới cho vào xe.

“Anh lấy cái này làm gì? Bao Rau không ăn được mà.” Thủy An Lạc nói rồi lấy luôn ra.

“Lấy cho Bao Đậu.” Sở Ninh Dực nói xong, lạnh lùng liếc cô một cái.

Thủy An Lạc bĩu môi, “Em nói này Sở tổng, anh chủ động hẹn người ta tới nhà ăn cơm là có ý gì vậy hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui