Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sáng hôm qua?

Sở Ninh Dực cúi đầu sờ sờ mũi mình, cuối cùng vẫn không nói thật.

“Nhưng mà không thể không nói, năng lực khó ngáp phải ruồi của Em Đẹp Gái đúng là không phải ai cũng có đâu, đã thế lần nào cũng tránh được chuyện xấu hết.” An Phong Dương nói rồi, đứng dậy chỉnh lại quần áo, “Tôi sẽ sắp xếp chuyện giám sát Cố Minh Hạo.”

Sở Ninh Dực gật đầu, “Tôi sẽ ký kết hợp tác với Cố Minh Hạo, như vậy sẽ có thể tiếp xúc với hắn sâu hơn. Cậu bảo người của cậu chú ý một chút. Tên Cố Minh Hạo này không phải kẻ dễ chơi đâu, tiếp xúc gần quá dễ bị phát hiện.”

“Tôi biết rồi.” An Phong Dương nói xong lại nhìn hai chân của anh, “Chắc chắn là khỏi hẳn rồi chứ hả?”

Sở Ninh Dực đạp qua một phát, An Phong Dương cũng không tránh, bật cười lớn, “Xem ra không sao thật rồi, tôi đi đây.”

“Mai bảo Tường Vi qua đây đi, trên danh nghĩa thì cô ấy vẫn là em họ cậu, có tới nhà cậu ở vài ngày chắc cũng không sao, hôm nay Cố Minh Hạo lên tới tầng hai mươi hai, không loại trừ khả năng tới bao giờ thì hắn có thể lên tiếp.”

An Phong Dương khựng lại một chút, Tường Vi là sát thủ trong top 10 trên bảng xếp hạng thế giới, cũng là người của Sở Ninh Dực, có điều quả thật trong cuộc sống lại là con gái của cô An Phong Dương, chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi.”

“Tôi biết rồi, mai tôi sẽ sắp xếp.” An Phong Dương nói xong liền quay người rời đi.

Sở Ninh Dực miết miết sống mũi của mình, tên trúc mã này rốt cuộc là người thế nào?

Sau khi An Phong Dương về rồi, Thủy An Lạc mới vào phòng làm việc. Cô dựa vào cửa nhìn Sở Ninh Dực đang thở dài, “Haiz, không phải nói không được nói chuyện chân anh cho người khác biết sao?”

“Cậu ấy không phải là người khác.”

Thủy An Lạc lập tức bị câu này của anh làm nghẹn họng. Sở tổng, anh có thể thẳng thắn hơn nữa được không?

“Vâng, đó là người tình bé nhỏ của anh.” Nói rồi cô quay người đi thẳng ra ngoài.

Sở Ninh Dực khẽ cười, sải nhanh bước đuổi theo, sau đó bế thẳng người về phòng ngủ.

Thủy An Lạc khẽ thốt lên một tiếng, nhưng đã bị anh đè lên giường rồi.

“Không được, hai tháng này anh không được động vào em.” Thủy An Lạc nghiêng đầu đẩy mặt anh ra rồi nói, cô vẫn còn đang giận đấy.

Sở Ninh Dực cắn một cái lên cổ cô, “Vẫn còn ghim cơ à?”

“Tất nhiên rồi, suýt nữa là anh lấy mạng em luôn rồi đấy.” Thủy An Lạc hầm hừ. Mấy năm nay cô luôn được Sở Ninh Dực nâng niu, đặc biệt là trong chuyện vợ chồng, nhưng lần đó anh lại không hề thuận theo cô, cô bị đối xử như thế từ bao giờ vậy.

Môi Sở Ninh Dực trở về môi cô, khẽ nói xin lỗi.

Thủy An Lạc kiêu căng không chấp nhận, lại bị Sở Ninh Dực tét một cái lên mông, Thủy An Lạc kêu toáng lên, “Anh đánh em, anh không yêu em nữa rồi.”

“Nói chuyện tử tế.” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Không đấy.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, lăn qua một bên, kéo chăn lên quấn mình lại như một cái bánh chưng, “Em buồn ngủ rồi.”

Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn cô, Thủy An Lạc liền kéo thẳng chăn lên đầu, không nhìn anh nữa.

Sở Ninh Dực vẫn cứ ngồi bên giường, lâu đến mức trong chăn không còn động tĩnh gì nữa. Anh kéo chăn ra, người trong chăn đã ngủ mất rồi, lúc này mặt cô hơi đỏ lên, chắc vì bị ngạt.

Sở Ninh Dực cứu người ra khỏi cái bánh chưng kia, đặt cô nằm tử tế rồi mới với lấy điện thoại, tìm số của Cố Minh Hạo, gửi đi một tin nhắn.

[Lạc Lạc nói kịch bản của anh rất được, mai tới Sở Thị ký hợp đồng đi.]

Sở Ninh Dực gửi tin nhắn xong liền nằm xuống cạnh Thủy An Lạc, đặt một nụ hôn lên trán cô, trên trúc mã đó, có thể nói là không phải người tốt xuất hiện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui