Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc này sắc mặt của Cố Minh Hạo sớm đã bình thường trở lại, Sở Ninh Dực không thể không thừa nhận, khả năng nhẫn nhịn của người đàn ông này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Đi nơi khác thử xem, ở đây em còn nhớ được bao nhiêu?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều.

Thủy An Lạc nhìn ngắm xung quanh, nơi này đã hoàn toàn thay đổi rồi.

“Em cũng không biết, cảm giác xa xôi quá rồi, em nhớ năm em lên lớp một, chị Kỳ Nhu cũng học ở trường này, phòng học hình như ngay sau phòng của bọn em thôi, vị trí cụ thể em cũng không nhớ nữa.” Thủy An Lạc đáp lại, vẫn đang nhìn ngó xung quanh.

“Thật ngại quá, tôi còn có việc, đi trước nhé, hôm khác sẽ mời hai người ăn cơm.” Cố Minh Hạo đột nhiên lên tiếng ngắt lời họ.

Thủy An Lạc thấy tò mò.

Sở Ninh Dực hỏi một câu đầy ý tứ, “Nếu anh Cố bận thì cũng không cần đi với chúng tôi nữa đâu.”

Cố Minh Hạo khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi khiến hắn thấy ngạt thở này.

Thủy An Lạc nhìn theo bước chân hắn, “Bước chân hỗn loạn, hơi thở rối loạn, anh ta làm sao thế?”

“Không sao đâu, đi chỗ khác xem thử đi.” Sở Ninh Dực vươn tay vỗ vỗ bàn tay cô, ý bảo cô đẩy xe lăn đi.

Nhìn thấy mẹ mình, cảm xúc tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng, hoặc là, hắn đang nghĩ tới chuyện của năm ấy, khi hắn tự tay giết chết cha mình.

Thủy An Lạc đẩy xe lăn, Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho An Phong Dương.

[Cố Minh Hạo vừa đi rồi, cho người theo sát hắn.]

“Nơi này thay đổi nhiều như vậy rồi, có gì hay mà xem?” Thủy An Lạc khẽ rụt cổ, tỏ ý trời lạnh quá, cô muốn về nhà.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đúng là nên về nhà thật.

***

Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Cố Minh Hạo phóng thẳng xe ra khỏi thành phố.

An Phong Dương ngồi trong phòng làm việc, nhìn chấm đỏ di chuyển với tốc độ nhanh trên màn hình, không khỏi “chậc chậc” vài tiếng, “Người như thế này, nếu xảy ra tai nạn mà ngỏm củ tỏi thì tiếc thật.”

“Cộc cộc cộc...” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

“Mời vào.” An Phong Dương vừa nói vừa đóng máy tính lại.

Thư ký ôm văn kiện bước vào, đi tới trước bàn làm việc mới nói, “Giám đốc, ở dưới tầng có cô Hạ nói muốn gặp anh.”

“Cô Hạ?” An Phong Dương nhíu mày suy nghĩ, một lát sau mới nhớ ra đó là ai, “Mời cô ta vào đây.”

Thư ký gật đầu rồi ra ngoài, An Phong Dương xoay xoay chiếc ghế đang ngồi, chống hai tay xuống cằm.

Hạ Lăng về rồi?

Người đầu tiên cô ta tìm đến là mình?

Việc này đúng là quá kỳ lạ!

Không lâu sau đó, cửa phòng làm việc lại được đẩy ra, thư ký mở cửa cho Hạ Lăng rồi mới rời đi.

Hạ Lăng mặc một bộ chiếc áo khoác đen, đến quần cũng là quần da tuyền một màu đen, cô ta đeo một chiếc kính râm to bản, sau khi bước vào phòng mới tháo kính xuống.

An Phong Dương nghịch nghịch chiếc điện thoại trong tay, nhìn Hạ Lăng rõ ràng đã gầy đi không ít.

Xem ra Sở Ninh Dực nói không sai, bản thân người cải tạo gen có vấn đề, cho nên phải trở về để khắc phục, xem ra cơ thể cũng bị tàn phá phần nào.

“Cô Hạ tìm tôi có việc gì sao?” An Phong Dương nho nhã hỏi.

Sắc mặt Hạ Lăng trắng bệch, trong đôi mắt nhìn về phía An Phong Dương có sự bi thương không thể nói thành lời.

Trong lòng An Phong Dương khẽ thấp thỏm, cô ta chuẩn bị diễn vở kịch nào đây?

“Tại sao lại đối xử với em như thế, em chỉ muốn có một người mẹ như bác gái thôi mà?” Giọng nói của Hạ Lăng cũng nhuốm màu bi thương.

An Phong Dương: “...”

“Cô Hạ, tôi nghĩ chắc cô hiểu lầm rồi, mẹ tôi không cần dạng con gái như cô.” An Phong Dương trầm giọng, “Em gái tôi... không ai có thể thay thế được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui