Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bữa sáng kết thúc, cánh cửa phòng làm việc vẫn chưa hề mở ra.

Tiểu Bảo Bối đi học, Bánh Bao Rau đang đọc sách, còn Bánh Bao Đậu cưỡi xe của mình đi tìm Tiểu Bất Điểm chơi.

Lúc Thủy An Lạc vào phòng, bên trong khói thuốc mù mịt, trên đất ngoại trừ những chiếc bút đánh dấu đã hết mực thì chỉ có tàn thuốc.

Sở Ninh Dực rất ít khi hút thuốc, mấy năm nay quanh năm suốt tháng càng không thấy anh hút lần nào, nhưng lần này, anh có lẽ đã hút hết cả phần của mấy chục năm trước.

Thủy An Lạc nghĩ, cô hiện giờ đã hoàn toàn hiểu câu nói kia, tất cả thiên tài đều không hoàn mỹ, đều không bình thường.

Thủy An Lạc đóng cửa, ngăn cho khói thuốc trong phòng bay ra ngoài, sau đó bước qua đi tới bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi suy tư trên ghế.

“Em mở cửa sổ ra được không?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.

Sở Ninh Dực cựa mình, tiếp tục nhìn tấm bảng đặt xa xa, nhìn mối quan hệ bên trên.

“Trên thế giới này, không có thứ gì mà sơ đồ quan hệ không thể thể hiện ra được, thực ra tỉ mỉ mà nói, thời gian càng dài, kế hoạch càng to lớn, kết quả lại càng đơn giản.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Không biết có phải là vì anh đã hút quá nhiều thuốc hay không mà lúc này, giọng nói của anh đã hơi khản đặc.

Thủy An Lạc không chờ được câu trả lời mình muốn, cô kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ, gió lùa vào có chút gai người, khói thuốc cũng nhanh chóng biến mất trong không khí rét lạnh.

Mùi khói thuốc trong phòng ngày càng ít đi, Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, trên bảng chỉ còn một vòng tròn, một mũi tên, trong vòng tròn chỉ có một câu cô đọng: Khống chế thế giới.

Một mũi tên, bên trên viết hai chữ: Phụ trợ.

Sự thật chỉ đơn giản như vậy, lại khiến cho người ta ngẫm mà thấy đáng buồn.

Thủy An Lạc nhìn một tấm bảng khác đã bị quăng xuống đất, bên trên chi chít những mũi tên chằng chịt hoàn toàn không nhìn ra thứ gì.

Cô nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên ghế, có lẽ đây là thời khắc mà cô nhìn thấy một Sở Ninh Dực điên cuồng nhất trong mấy năm gần đây.

Anh của giờ phút này, quần áo có chút xộc xệch, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc hút dở, còn trong ánh mắt, lại là sự hưng phấn chưa từng có từ trước đến giờ.

Thủy An Lạc bước qua, xóa manh mối chính của anh đi, sau đó vẽ một ngôi nhà, vẽ một vòng tròn bên ngoài, sau đó đặt bút xuống quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Ánh mắt Sở Ninh Dực thoáng trở nên sâu thẳm, ngay cả sự kích động bên trong cũng dần dần biến mất.

Thủy An Lạc bước tới, dừng lại trước mặt anh, sau đó hơi khom lưng, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Khống chế thế giới cũng được, không chế vũ trụ cũng được, việc anh phải làm, chỉ là bảo vệ ngôi nhà này thôi, không phải sao?”

Sở Ninh Dực ngước mắt, sau đó vươn tay giữ lấy eo cô, vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, ôm cô vào trong lòng.

“Anh biết mình đang làm gì, An Tam bảo em kìm anh lại à? Sợ anh không khống chế được bản thân mình hả?” Sở Ninh Dực cười nhẹ nói, “Đúng là rất hấp dẫn, nhưng với anh mà nói, không thể bằng ngôi nhà em vừa vẽ được.”

Thủy An Lạc vươn tay phủ lên tay anh: “Đi ăn cơm thôi, suy nghĩ rõ ràng rồi có thể phòng ngừa tai họa chưa xảy ra. Không cần phải lo lắng nhiều nữa.”

Sở Ninh Dực gật đầu, hôn lên mặt cô một cái, sau đó đứng dậy dắt cô ra ngoài.

Thủy An Lạc lại liếc xuống đất, “Anh định ra tay với Cố Minh Hạo à?”

“Không, Cố Minh Hạo là người thi hành nhiệm vụ ở thành phố A, lúc này ra tay với hắn vẫn là quá sớm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Nhưng vẫn cần phải ra đòn phủ đầu trước. Việc phải làm bây giờ là đưa thím Vu về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui